“Hàng hóa và sổ sách là Phục Lê chịu trách nhiệm còn những người công nhân khác không biết bên trong là gì. Khi cảnh sát đến, gã nói Phục Lê là ông chủ, hàng hóa đều là của Phục Lê, muốn bắt thì bắt Phục Lê. Thật không biết xấu hổ!”
“Nếu không phải cảnh sát biết là Phục Lê báo cảnh sát, e là thật sự bị cậu bạn đó đưa vào tù.”
Trương Thiên nhướn mày ngỡ ngàng, thì ra là thế.
Không phải loại người vong ân bội nghĩa là tốt rồi.
Không lâu sau, Phục Lê xem xong hợp đồng, biểu thị không có vấn đề, sau đó hai bên ký tên đóng dấu, đồng thời Trương Thiên lấy ra sáu nghìn năm trăm đồng đưa cho anh ta.
“Trong hợp đồng của chúng ta là ba năm, nếu quá ba năm mà chưa tốt nghiệp trở về, mỗi năm sẽ tăng thêm mười phần trăm lãi. Cậu chắc chắn mình có thể làm được không?” Trương Thiên nghiêm túc hỏi.
Dù sao thì cô cũng không phải là ngân hàng, cũng không phải đến làm từ thiện.
Nếu ba năm còn chưa tốt nghiệp, điều đó chứng tỏ đối phương hoàn toàn không học hành nghiêm túc, hoặc không phải là người có tiềm năng.
Phục Lê nghiêm nghị gật đầu:
“Tôi chắc chắn!”
Khóe miệng Trương Thiên hơi nhếch lên, đưa tay ra.
“Hợp tác vui vẻ, chúc cậu sớm hoàn thành việc học, trở về xây dựng công trình thủy lợi cho đất nước.”
“Hợp tác vui vẻ!”
Ký xong hợp đồng, đúng lúc nhà bếp cũng đã nấu xong các món.
Phải nói nhà hàng này dám mở cửa ngay thời điểm vừa cải cách mở cửa, đầu bếp thực sự có tay nghề, món ăn làm ra rất ngon, còn ngon hơn cả các món cô từng ăn ở tiệm ăn quốc doanh.
Trương Thiên gọi mười hai món, đương nhiên ba người không thể ăn hết.
Lúc này không có chuyện lãng phí, tất cả thức ăn thừa đều nhờ nhà hàng gói lại, ba người mang về từ từ ăn.
Trương Thiên còn gói thêm một phần vịt quay giòn, Triệu Tùng ăn mà khen không ngớt lời.
“Món này ngon quá, lần sau tụi mình tụ tập lại đến nhà hàng này nhé?” Anh gặm xong một miếng xương, uống một cốc trà rồi nói.
Trương Thiên thản nhiên đáp:
“Được thôi nhưng sắp tới quan trọng nhất vẫn là đám cưới của Thiển Thiển, hình như cô ấy hơi sợ kết hôn, không biết bây giờ đã khá hơn chưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-573.html
.]
“Sợ kết hôn?” Triệu Tùng tò mò:
“Sao lại sợ kết hôn? Kết hôn chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Hồi đó anh rất mong chờ được kết hôn!
Trương Thiên ném xương đùi vịt đã gặm hết, giải thích:
“Kết hôn là chuyện lớn, kết hôn rồi sẽ có gia đình nhỏ của mình, tất cả đều là điều chưa biết, người kết hôn có thể sẽ thấy hơi mơ hồ, không biết cuộc sống sau khi kết hôn có tốt như mình tưởng tượng hay không.”
DTV
Hồi đó cô có sợ kết hôn không nhỉ?
Trương Thiên suy nghĩ một hồi, hình như là không có.
Không hổ là mình!
“Vậy bây giờ Bạch Thiển Thiển còn sợ kết hôn không?” Triệu Tùng tò mò hỏi.
Trương Thiên không biết:
“Ngày mai sẽ biết thôi.”
Hôm sau đúng là ngày nghỉ cuối tuần, sáng sớm Trương Thiên đã đến nhà họ Bạch, cả sân nhà họ Bạch đều vui vẻ, cửa sổ đều dán chữ hỷ màu đỏ, ngay cả mèo và rùa nuôi trong nhà cũng dán một chữ hỷ.
Trương Thiên tiện tay vuốt ve mèo, đi vào phòng ngủ của Bạch Thiển Thiển.
Trong phòng, chuyên viên trang điểm được mời đến đang bàn bạc với Bạch Thiển Thiển về kiểu trang điểm ngày mai.
“Loại kem nền cô dùng là của hãng nào? Cảm giác rất hợp với màu da của tôi.” Bạch Thiển Thiển cầm gương nhìn trái nhìn phải, tò mò hỏi chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm mỉm cười dịu dàng, rửa sạch cọ trang điểm vừa dùng xong.
“Là của một hãng bên Nga, tôi dùng hai loại kem nền pha trộn theo màu da của cô, đương nhiên là hợp với màu da của cô rồi.”
“Thì ra là vậy.”
Bạch Thiển Thiển hiểu ra, vui vẻ cầm gương ngắm nghía gương mặt đã trang điểm xong của mình.
“Bây giờ tâm trạng không có vấn đề gì chứ?” Trương Thiên bước vào phòng, đứng sau lưng Bạch Thiển Thiển trêu chọc.
Bạch Thiển Thiển thẹn thùng che mặt:
“Không có vấn đề gì nữa.”