Nông Binh lại nói:
“Tại sao anh ta không đi báo cảnh sát? Dù gì thì anh ta cũng là người tiết lộ địa điểm buôn lậu cho cục cảnh sát, bọn họ phải bảo vệ an toàn cho anh ta mới đúng chứ.”
Khâu Tuệ Lệ nói trong bất lực:
“Cảnh sát đi tìm, bọn họ cũng lo Phục Lê bị đám người đó trả thù nên thường xuyên đến thăm tình hình. Nhưng chỉ có nghìn ngày làm tặc chứ nào có nghìn ngày đề phòng cướp bao giờ? Đám người đó ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng, phát s.ú.n.g công khai dễ tránh, mũi tên trong tối khó phòng. Chúng ta tránh kiểu gì được?”
Trương Thiên hiểu, cô trầm ngâm một lúc, sau đó nói với Khâu Tuệ Lệ:
“Vậy là cậu đồng ý chia tay anh ta?”
Tình cảm giữa hai người họ rất sâu đậm, Khâu Tuệ Lệ là một cô gái ngoài mềm trong cứng, nếu đằng trai nêu lý do chia tay là vì sự an toàn của Khâu Tuệ Lệ thì e là cô ấy sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Khâu Tuệ Lệ lắc đầu, nói với một thái độ cố chấp:
“Tôi không đồng ý. Anh ấy không làm gì sai cả, tại sao bọn tôi lại phải xa cách nhau vì những kẻ cặn bã ngoài kia? Vậy nên tôi không đồng ý.”
Nhớ lại dáng vẻ bất lực và cưng chiều của Phục Lê khi ấy, Khâu Tuệ Lệ lại càng kiên định hơn.
Trương Thiên hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Khâu Tuệ Lệ:
“Cách nghĩ của cậu không hề sai, cậu làm tốt lắm. Nhưng đám người đó phiền chẳng khác gì lũ chuột, các cậu không thể cứ trốn mãi trong trường học được. Vậy chi bằng đưa Phục Lê ra nước ngoài đi? Ra nước ngoài rồi, anh ta có thể yên tâm học hành, không cần lo sợ những người đó sẽ lại tới mình gây phiền toái nữa. Đợi khoảng một hai năm, khi đám người kia quên hết mọi chuyện cũng là lúc anh ta tốt nghiệp về nước. Sao hả?”
Khâu Tuệ Lệ ngây người, lẩm bẩm:
“Ra nước ngoài ư? Nhưng… Nhưng hai chúng tôi không đủ tiền mà?”
Nếu có thể ra nước ngoài học tập thì Phục Lê cũng không cần đi làm thêm khắp nơi như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-571.html
.]
Nhưng tự nhiên Khâu Tuệ Lệ có một suy nghĩ, bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của cô ấy không phải kiểu người chỉ nói suông chứ không làm. Nếu cô đã nói vậy thì chắc chắn là có cách gì đó rồi.
DTV
Hai mắt Khâu Tuệ Lệ sáng ngời, bình tĩnh nhìn Trương Thiên với đôi mắt ánh lên vẻ chờ mong.
“Cậu có cách gì à?”
Hai người Giản Băng và Nông Bình cũng nhìn về phía Trương Thiên với vẻ ngờ vực.
Trương Thiên điều chỉnh tư thế ngồi, nói một cách từ tốn:
“Tóm lại dù bạn trai Phục Lê của cậu muốn ra nước ngoài du học hay là để tránh tai hoạ thì điều kiện tiên quyết là phải có tiền. Nếu tự trả tiền ra nước ngoài du học, đầu tiên là học phí bốn nghìn đô la một năm, tương đương gần sáu nghìn tệ. Ngoài ra còn những chi phí sinh hoạt khác, tiền sách vở, phương tiện đi lại… Tóm lại đây là một con số không hề nhỏ. Phục Lê mà tôi biết qua cách nói của cậu là người ưu tú cả về nhân phẩm lẫn năng lực học tập. Hơn nữa giờ anh ta bị mấy tên buôn lậu đó gây sự kiếm chuyện cũng là vì làm chuyện tốt. Vậy nên nếu Phục Lê không ngại ký một bản hợp đồng với tôi, tôi có thể tự đứng ra hỗ trợ đưa anh ta ra nước ngoài du học.”
Cả căn phòng như nổ tung.
“Thật ư? Nhưng tận hơn sáu nghìn nhân dân tệ cơ mà.”
Khâu Tuệ Lệ trừng to mắt, vừa mừng vừa ngạc nhiên.
“Cậu có nhiều tiền vậy à.”
Nông Bình ngờ vực.
“Lỡ bạn trai Tuệ Lệ ra nước ngoài rồi không chịu quay về nữa thì chẳng phải cậu sẽ bị lỗ toàn bộ số tiền đó ư.”
Giản Băng đưa ra câu hỏi và nhận lại cái trừng mắt từ Khâu Tuệ Lệ.
“Anh ấy không phải loại người như vậy! Anh ấy cố gắng học tập những kiến thức tân tiến hơn là để về phát triển đất nước. Đợi anh ấy tiếp thu được những kiến thức đó rồi, chắc chắn anh ấy sẽ về.”
Khâu Tuệ Lệ nói với một phong thái vô cùng tự tin.
Giản Băng cũng nhận ra mình lỡ lời, cô ấy vội sửa lại: