Rẽ qua mấy con phố, qua những ngõ hẻm quanh co, chẳng mấy chốc đã đến một vỉa hè rộng rãi.
Trương Thiên trốn sau bức tường thò đầu ra nhìn kỹ, khi thấy người đó bước vào tiệm cầm đồ và lộ ra nửa bên mặt, cuối cùng cô cũng xác định đúng là người mình nghĩ.
Nhưng sao người đó lại đến tiệm cầm đồ?
Trương Thiên mang theo câu hỏi này, thản nhiên đứng tựa vào bức tường trước cửa tiệm cầm đồ chờ đợi.
Khi người đó bước ra, Trương Thiên lập tức lên tiếng hỏi:
“Em năm, không phải em nên ở nhà bạn học sao? Sao lại đến đây?”
Người đối diện với Trương Thiên cứng người lại, từ từ quay đầu nhếch mép cười gượng:
“Chị, sao chị cũng ở đây?”
DTV
Trương Thiên thở dài, dắt xe đạp đến bên cạnh Triệu Khoan, đưa đầu xe cho cậu bé:
“Đi thôi, về nhà rồi nói.”
Đến tiệm cầm đồ để làm gì?
Đương nhiên là để cầm đồ rồi!
Lúc này tiệm cầm đồ còn được gọi là cửa hàng ủy thác, là đơn vị quốc doanh, bên trong toàn là chuyên gia, chủ yếu nhận đồ rồi bán lại, nhiều xe đạp cũ, đồng hồ, quần áo, radio này nọ đều được mua bán ở tiệm cầm đồ.
Nghĩ đến trang phục của Triệu Khoan lúc nãy, cộng thêm những thứ cậu bé có thể cầm cố, cậu bé vào thế nào và ra thế nào, lại còn ở trong đó hơn nửa tiếng, cô cũng đoán được đối phương đã cầm cái gì.
Ra khỏi thành phố, xung quanh là những cánh đồng hoang vắng, trên đường rất ít người qua lại, lúc này Trương Thiên mới mở miệng hỏi cậu bé.
“Em đi cầm vàng đúng không.”
Cô thản nhiên hỏi.
Triệu Khoan giật mình, tay mềm nhũn, đầu xe lập tức mất kiểm soát, loạng choạng suýt thì ngã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-562.html
.]
Khi cậu bé lấy lại được quyền kiểm soát chiếc xe, đã bình tĩnh lại nhưng vẫn không dám quay đầu, ấp úng nói:
“Chị, sao chị biết được? Em giấu vàng trong áo, những người khác đều không nhận ra.”
Trương Thiên giải thích:
“Vì chị biết em có vàng, và thứ em có thể bán chỉ có vàng.”
Chỉ là cô không hiểu, em trai mình không có chuyện gì lớn sẽ không động đến vàng, lần trước là vì cứu trợ thiên tai, lần này lại vì chuyện gì nữa?
Liên tưởng đến những chuyện gần đây, đột nhiên trong đầu cô lóe lên ý nghĩ, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Triệu Khoan ở phía trước, giọng nói không khỏi cao lên, lớn tiếng hỏi:
“Chẳng lẽ em muốn trả nợ giúp Triệu Hữu Đức? Đó là tội của anh ta, không liên quan đến em!”
Trương Thiên nói vậy nhưng trong lòng vẫn giữ lại chút hy vọng, tuy nhiên ngay sau đó, cơ thể căng cứng của Triệu Khoan đã cho thấy, đúng là cậu bé có ý định đó.
Trên đường về nhà, Trương Thiên cố gắng khuyên bảo suốt cả đoạn đường, nhưng chính chủ lại coi mình như người điếc, không rên lấy một tiếng, cắm đầu cắm cổ đạp xe. Đợi đến khi tới trước văn phòng đại đội, người nọ đuổi Trương Thiên xuống xe rồi quay đầu đi, không cho Trương Thiên bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện tiếp.
Trương Thiên đứng phía sau, ôm trán, lắc đầu cười khổ rồi mang bảng giá về cho cán bộ đang ngồi thảo luận trong văn phòng.
Trương Mạch Đa mở ra mấy lần, sau đó mừng rỡ nở nụ cười, nhìn Trương Thiên với một ánh mắt cảm kích.
“May mà có cô ở đây, nếu không thì có lẽ chúng tôi cũng không biết nên trồng loại cây nào mới tốt.”
Trương Thiên vẫn đang nghĩ về chuyện em năm Triệu Khoan, nghe thấy lời này, cô như vực dậy tinh thần.
“Chuyện nên làm cả mà, dù sao thì tôi cũng là một thành viên của đại đội, mọi người đều chứng kiến sự trưởng thành của tôi. Được giúp đỡ mọi người là vinh hạnh của tôi.”
Hy vọng là em năm sẽ không gửi thẳng tiền qua, cũng may là cô có phương án dự phòng, hy vọng là có thể ngăn cản được.
Trương Thiên nôn nóng vô cùng, tại sao hội nghị vẫn chưa kết thúc?
Có lẽ là vì thấy trạng thái tinh thần cô hơi uể oải, Trương Mạch Đa nghĩ cô chạy đôn chạy đáo nhiều nên mệt, bèn khuyên cô quay về nghỉ ngơi.
Trương Thiên nghe chú ấy nói vậy thì vội đồng ý ngay.
“Đúng là tôi có hơi mệt, chắc cũng không còn chuyện gì liên quan đến tôi nữa. Vậy tôi xin phép về nghỉ ngơi trước, mọi người vất vả rồi.”