Trương Thiên và Triệu Tùng đạp xe thật nhanh, chưa đầy hai phút đã đến hội trường lớn.
Lúc này trong hội trường lớn đã có một nhóm khoảng bốn năm mươi người đang lớn tiếng tranh cãi với Trương Mạch Đa.
Trương Thiên lập tức tiến lên vài bước, lại gần để nghe.
“Chúng tôi chỉ muốn chia đất chia tài sản! Muốn tự làm việc phấn đấu!”
“Chú không muốn chia đất, vậy thì chia cho chúng tôi vài con vật cũng được!”
“Xưởng sữa thì chúng tôi không nói được nhưng ít nhất bò sữa và dê sữa ở trang trại chăn nuôi cũng phải chia cho chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy! Lúc mua dê bán bò đều dùng tiền công của đại đội, tức là có phần của chúng tôi! Phải là của chúng tôi!”
“Chú cứ kéo dài không chia, có phải đang chột dạ không? Dùng trộm tiền công của đội à?”
“Chẳng trách chú cứ không muốn chia đất, hóa ra là ăn cắp tiền của chúng tôi!”
Những lời nói của họ ngày càng quá đáng, sắc mặt Trương Thiên dần trở nên giống Trương Mạch Đa, như bị bôi tro vào mặt.
“Im lặng.”
Trương Mạch Đa giận dữ hét lên, cảm nhận được cơn giận của ông, lập tức không ai nói gì nữa.
“Mấy người muốn chia đất chia tài sản chứ gì? Tôi đồng ý! Đợi các thành viên khác của đội đến, chúng ta sẽ làm việc này!”
Trương Mạch Đa cau mày trợn mắt mặt căng thẳng, cực lực kiềm chế cơn giận nói xong câu này rồi không thèm nhìn mọi người, quay người đi ra cửa, đúng lúc gặp Trương Thiên và Triệu Tùng ở cửa.
Hai bên bất ngờ đối diện nhau nên đều có chút ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-554.html
.]
Trương Thiên lập tức tỏ vẻ quyên tâm:
“Chú Mạch Đa, thật là vất vả cho chú rồi.”
Làm đại đội trưởng đúng là không dễ dàng.
Bỏ qua sự lúng túng của Trương Mạch Đa, sau khi phát thanh, mọi người nghe nói về phân chia đất đai đều lập tức kéo nhau đến hội trường lớn.
Khi tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ, Trương Mạch Đa và bí thư Phạm cũng bàn bạc xong và bắt đầu phân chia sản xuất.
“Việc phân chia sản xuất đến hộ chỉ là ý tưởng của mọi người, phía trên không có bất kỳ thông báo nào. Tôi và bí thư Phạm cùng các cán bộ đại đội đã cân nhắc đến chi phí trồng trọt, vốn định hoãn lại nhưng có vài người nghĩ rằng tôi không muốn phân chia là có mưu đồ riêng, vậy thì làm theo ý mọi người, cứ phân chia đi!”
Trương Mạch Đa nói xong bắt đầu lấy ra các điều khoản đã liệt kê sau cuộc họp trước đó, giải thích với mọi người về việc phân chia sau này.
“Thứ nhất, sau khi phân chia, tất cả chi phí trồng trọt sẽ do các hộ gia đình tự chịu, không thể nhờ nhà nước ứng trước tiền nữa.”
“Thứ hai, sau khi phân chia, mỗi gia đình phải cử một người đến lớp đào tạo mới mở của đại đội học kỹ thuật trồng trọt, lưu ý khi sử dụng phân bón, sử dụng máy móc và vân vân.”
“Thứ ba, sau khi phân chia đất, máy kéo và máy gặt đập liên hợp không thể chạy vào được, việc thu hoạch thì còn có máy gặt đập tay nhưng những việc khác thì chỉ có thể dùng phương pháp cũ.”
“Thứ tư…”
DTV
Trương Thiên cầm bút ghi lại những điểm chính mà Trương Mạch Đa nói, dù mình không được chia đất nhưng sau này người nhà có thể dùng được.
“… Được rồi, đại khái là như vậy, những ai quyết tâm muốn phân chia sản xuất và đất đai thì đến đây ký cam kết, sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng hòng hối hận.”
Trương Mạch Đa đặt tập sách xuống, cầm ly nước uống một ngụm, vừa rồi nói lâu quá làm cổ họng khô khốc.
Dưới hội trường bắt đầu thảo luận sôi nổi nhưng Trương Thiên nhìn qua, phần lớn mọi người không mấy vui vẻ về việc phân chia sản xuất đến hộ, ngược lại có phần hoang mang và trống rỗng.
Cô suy nghĩ kỹ càng rồi đột nhiên hiểu ra, việc này giống như một gia đình, ban đầu luôn đoàn kết làm việc cùng nhau, bây giờ đột nhiên có một anh em đòi chia nhà. Những anh em quen với cuộc sống trước đây mất đi sự phụ thuộc của gia đình lớn, tự dưng phải tự lập nên đương nhiên là cảm thấy hoang mang lo lắng.