Triệu Hữu Đức nhếch miệng khinh bỉ nhưng nhìn thấy có nhiều người vây quanh như vậy, anh ta vẫn quyết định bỏ chút thời gian giải thích.
“Nghe đây! Tôi bán đồng hồ chia làm năm loại!”
“Loại một là đồng hồ thạch anh tốt nhất, giá một trăm hai mươi tệ! Loại hai là đồng hồ thạch anh chất lượng kém hơn một chút, sản xuất từ dây chuyền nhà máy, giá một trăm tệ!”
“Còn loại ba và loại bốn thì chất lượng tương đương, thế nhưng đồng hồ loại ba là hàng hiệu, giá tám mươi tệ, loại bốn giá năm mươi tệ, loại kém nhất là loại năm, giá ba mươi tệ.”
Vừa nói xong, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao.
Vài người có điều kiện kinh tế tốt chuẩn bị mua chiếc đồng hồ loại một tốt nhất, chất lượng và giá cả giống như ở cửa hàng bách hóa lại còn không cần phiếu.
Vài người chuẩn bị mua loại hai, tất nhiên cũng có người mua loại năm, dù rẻ nhưng có thể xem giờ, dùng cho trẻ em trong nhà là vừa rồi.
Triệu Hữu Đức nhìn người đàn ông trước mặt đang cầm đồng hồ do dự không quyết định, anh ta cũng có chút bực bội.
“Rốt cuộc anh có mua không hả? Không mua thì tránh ra, người khác còn đang chờ nữa!”
Người đàn ông bị thúc giục có chút lo lắng, hoảng loạn nhìn về phía sau, quyết tâm cắn răng nói:
“Tôi muốn chiếc đồng hồ loại một!”
Triệu Hữu Đức chép miệng giơ tay ra, “Vậy thì đưa tiền đây.”
Người đàn ông móc ra một xấp phiếu tiền từ trong túi, đếm một lúc, có lẻ có chẵn, cuối cùng bổ sung đủ chín mươi đồng còn thiếu.
“Cầm lấy đi, dùng cẩn thận, lỡ như dùng sai cách là sẽ hỏng đấy.”
Triệu Hữu Đức nói rồi bắt đầu tiếp đón những người khác.
Người đàn ông còn muốn hỏi làm thế nào để không làm hỏng nhưng do đám đông quá vội vàng đẩy anh ta ra, anh ta chỉ có thể mang theo lo lắng và niềm vui rời đi.
DTV
Khi Trương Thiên và Triệu Tùng quay lại, phát hiện ra rằng đồng hồ của Triệu Hữu Đức đã bán được kha khá.
“Người ở đây cũng khá giàu có đấy chứ, có thể tiêu thụ nhiều đồng hồ như vậy.”
Trương Thiên cười nói.
Triệu Tùng bảo vệ cô, thuận miệng nói:
“Ở chỗ chúng ta có công xưởng, bình thường ăn uống không tốn tiền, đương nhiên có nhiều tiền trong tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-544.html
.]
Trương Thiên suy nghĩ lại, dường như đúng là như vậy.
Xưởng sữa thì không cần nói, xưởng thức ăn chăn nuôi do bốn đội Hồng Kỳ, Hồng Sơn, Đại Lâm và Hồng Quang hợp tác xây dựng, mỗi năm có thể kiếm được hai trăm ngàn. Thu nhận công nhân chủ yếu là từ bốn đội này, đa phần người đến chợ này cũng là người của bốn đội ấy, khả năng tiêu dùng thực sự khá cao.
Tuy nhiên đồng hồ của Triệu Hữu Đức là nhập từ đâu? Trương Thiên ngẫm nghĩ.
Cô luôn nhìn chằm chằm vào quầy hàng của Triệu Hữu Đức khiến Triệu Tùng hiểu lầm.
“Em cũng muốn mua đồng hồ hả.”
Triệu Tùng nhỏ giọng hỏi:
“Ngày mai chúng ta đi cửa hàng bách hóa trong thành phố mua nhé? Còn có thể mua thêm vài thứ khác.”
Trương Thiên hoàn hồn, lắc đầu đáp:
“Không mua không mua!”
Cô giơ tay lên cho Triệu Tùng xem cổ tay mình:
“Em có đồng hồ rồi, còn là đồng hồ Thượng Hải, đủ dùng rồi!”
Nói xong cũng kéo Triệu Tùng rời đi.
Cũng vì chuyện này mà cô không thấy người chạy từ hai đầu tới, trong tay cũng cầm túi nhựa số một số hai và số ba đặt trong cái rương lớn.
“Anh Hữu Đức, em đã bán được một nửa rồi!”
“Em bán được một phần ba!”
“Chỗ của em bán hết sạch rồi!”
Họ bán có thực phẩm chức năng, còn có gương và kẹp tóc, người bán hết sạch là bán kẹp tóc.
Triệu Hữu Đức thấy ở chỗ mình cũng không còn nhiều người nữa, anh ta đóng rương lại rồi xách lên, dẫn mấy người rời đi.
Theo thỏa thuận ban đầu giữa anh ta và ba người, bán xong hàng là chia tiền.
Vừa về đến nhà, mấy người chưa kịp uống ngụm nước đã đóng cửa lại bắt đầu đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.
“Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi…”
“Ba trăm sáu, ba trăm sáu mươi mốt, ba trăm sáu mươi hai…”