Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 531




Nếu bàn về việc bán thứ gì tốt nhất, đương nhiên là t.h.u.ố.c lá và rượu!

Đợt đầu tiên, Trương Thiên lấy hai trăm bình rượu trắng loại nặng, hai trăm chai rượu trắng loại nhẹ, ngoài ra còn cầm thêm năm mươi chai rượu vang đỏ.

Cô cũng lấy ra nhiều lá thuốc, để bán số t.h.u.ố.c lá này tốt hơn, cô cố ý tìm xưởng in để in một số hộp thuốc lá, đóng gói lại những t.h.u.ố.c lá đã mở ra.

Ngoài cái này ra, cô còn lấy rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và bánh quy kẹo chocolate, lấp đầy toàn bộ sàn phòng khách.

“Nhiều như vậy sao.”

Tiểu Uông đứng trước lô hàng này, đôi mắt rung động, ngay cả khi anh ta đã xử lý không ít hàng hóa, cũng chưa từng thấy số lượng kinh người này.

Trương Thiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đưa danh sách hàng hóa cho anh ta kiểm tra đối chiếu.

“Chỉ có những thứ này thôi, anh ước tính giá cả, nếu như hợp lý thì tôi sẽ gửi một lô hàng khác sau.”

Những thứ còn lại chỉ là những thứ được trưng bày trên kệ siêu thị, trong kho còn có nhiều hơn nữa.

Tiểu Uông cầm danh sách hàng hóa, đầu ngón tay run nhè nhẹ, chóp mũi ngấn một lớp mồ hôi mỏng, anh ta vội vàng dùng tay áo lau sạch, lấy bút ra, kiểm tra đối chiếu với hai đàn em.

Trương Thiên thì thong thả ung dung ngồi bên cạnh, bóc một viên kẹo trái cây nhét vào miệng, ngọt ngào khiến mắt cô híp lại thành hình trăng non.

“Kiểm tra đối chiếu xong rồi, tổng cộng có bốn trăm bình rượu trắng không đồng giá, năm mươi chai rượu vang đỏ không đồng giá, một thùng kẹo trái cây gồm năm mươi túi, một thùng kẹo sữa gồm năm mươi túi, một thùng thịt hộp có một trăm hộp, hai trăm hộp chocolate không đồng giá, ngoài ra còn có…”

Giọng nói của đàn em càng ngày càng run, thậm chí có một chút bén nhọn.

DTV

“Dựa theo giá thu mua, đại khái khoảng bao nhiêu.”

Tiểu Uông đã bình tĩnh lại, vững vàng hỏi.

Đàn em l.i.ế.m môi mấy cái, cổ đỏ bừng:

“Ít nhất là mười ngàn đồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-531.html .]

Hóa đơn chi lớn như thế, lớn đến mức trước nay chưa bao giờ có?

Phát tài! Sắp phát tài rồi! Trong lòng đàn em thét chói tai.

Yết hầu Tiểu Uông lăn lên xuống, khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên vừa tham lam vừa khắc chế.

Trương Thiên dường như không nhận ra ánh mắt của anh ta, vẫn cứ bình tĩnh ngồi tại chỗ lẳng lặng nhìn anh ta.

Qua một lúc, Tiểu Uông hít một hơi sâu, đè nén tất cả những ý nghĩ không tốt xuống đáy lòng.

“Đồng chí Tiểu Triệu, chúng tôi không mang theo nhiều tiền đến thế, xin hỏi có thể cho chúng tôi một chút thời gian chuẩn bị không.”

Anh ta tươi cười mang theo chút nịnh nọt, tạo ra sự tương phản rõ rệt so với thái độ trước đó.

Trương Thiên không nhịn được mà cảm thán trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu:

“Được, xin nhanh lên, tôi còn việc khác cần hoàn thành.”

“Được, chúng tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, không làm chậm trễ thời gian của cô.”

Tiểu Uông nói với thái độ cung kính, để đàn em số hai đi lấy tiền.

Trong thời gian chờ đợi này, Tiểu Uông cũng không nghỉ ngơi, sử dụng các thủ thuật lời nói, tìm mọi cách để cố gắng lấy thông tin đối tác đầu của Trương Thiên là ai.

Anh ta không tin rằng những thứ này đều thuộc về bản thân Trương Thiên, chỉ có thể là từ nhân vật lớn chạy từ Hồng Kông về đây!

Trương Thiên không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, ngay cả khi cô biết cũng chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi, để mặc cho đối phương nghĩ sai hướng.

Có đôi khi giao tiếp với những người có nhiều đề phòng, không cần phải nói rõ ràng mọi thứ, chỉ cần mở đầu một cách tế nhị, tính cách đa nghi của đối phương sẽ tự động bổ sung tất cả.

Sau khoảng nửa tiếng, đàn em số hai trở về, còn mang theo số tiền còn lại, tất cả đều là tờ một trăm đồng, còn có một số đang tỏa nhiệt, rất có thể vừa mới rút từ ngân hàng ra.

“Số này tổng cộng là mười lăm ngàn đồng, cô lấy đi.”

Tiểu Uông cầm chồng tiền bằng cả hai tay đưa cho Trương Thiên, nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời hôm nay.