Yến Vũ Hoa khẽ mỉm cười:
“Tôi muốn tặng thẳng nó cho anh nhưng Thiển Thiển không cho, sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định bán cho anh với giá hai vạn năm.”
Khi nghe thấy câu nói đầu tiên của anh ta, Trương Thiên cau mày theo bản năng, đến khi nghe được đoạn sau mới dần dịu lại.
Không hổ là bạn tốt, rất hiểu tôi! Trương Thiên thầm tán thưởng Bạch Thiển Thiển.
Nếu là hai vạn năm thì cô sẽ tiêu hết toàn bộ số tài sản mình có trước khi kết hôn, chồng cô còn phải bỏ ra một vạn ba nữa.
Nhưng mọi thứ đều đáng giá, cô rất thích tứ hợp viện này.
“Anh định tới ngân hàng hay là thanh toán bằng tiền mặt.”
Trương Thiên tiện tay đóng cửa và cửa sổ lại, vừa đi về phía cửa thùy hoa vừa hỏi.
Yến Vũ Hoa suy tư vài giây, sau lại nói:
“Tới ngân hàng đi, tôi đỡ gặp phiền khi gửi tiền lần nữa.”
“Được.”
Tranh thủ lúc mọi người vẫn đang rảnh, Trương Thiên nhanh chóng chuyển tiền, bắt tay vào việc sang tên.
Việc sang tên sẽ hơi phiền phức hơn chút, cần các loại giấy tờ chứng minh khác nhau, nhưng cũng may là cuối cùng mọi việc diễn ra khá thuận lợi.
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
Trương Hồng Binh giơ tay hoan hô, sau đó nhìn về phía chị gái.
“Chị, hôm nay chúng ta chuyển nhà, phải làm bữa chúc mừng thôi. Liệu mọi người có được ăn món thịt nướng mà chị làm cho anh Phương Quảng lần trước không?”
Vẻ ai oán lộ rõ trong đôi mắt cậu:
“Lần trước mọi người đi ăn nướng BBQ mà không thèm gọi bọn em.”
“Đúng vậy đúng vậy! Ăn mảnh.”
Trương Quốc Khánh đứng đằng sau cậu gật đầu điên cuồng, dùng ánh mắt khiển trách hai người Trương Thiên.
“Một mình cái rắm.”
DTV
Trương Thiên không nhịn nổi, trợn trắng mắt lườm hai người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-519.html
.]
“Hôm đó bọn chị tìm cậu ấy nhờ giúp chút chuyện, không thích hợp để gọi người khác tới.”
Cô đặt chậu rửa mặt ở nhĩ phòng bên cạnh phòng ngủ, cúi người vặn cổ.
Xem như là ổn thoả rồi.
Cô nhìn nồi chén gáo bồn, bàn ghế rồi nở nụ cười thoải mái.
Từ lúc mua đến giai đoạn chuyển nhà cũng phải mất khoảng hơn nửa tháng mới xong.
Vì để chuyển toàn bộ mọi thứ bên nhà kia sang đây, Triệu Tùng đã cố ý tìm một tài xế xe tải nhờ chuyển những đồ đạc lớn vào trong viện.
Bây giờ giường vừa to lại vừa nặng, hai người thì không đủ sức.
Cũng may có mấy cái sức lao động nữa gộp vào. Để phụ giúp họ trong việc chuyển nhà, thậm chí Trương Quốc Khánh còn gọi cậu em Trương Quốc Cường tới. Mặc dù Trương Quốc Cường không hay đi giao lưu, lúc nào cũng sắm vai mọt sách, hàng năm chỉ cắm đầu nghiên cứu máy móc nhưng vẫn có sức lực khuân vác, dọn một cái bàn cái tủ cũng không thành vấn đề.
“Tóm lại là anh muốn ăn, nghe nói món thịt em làm rất thơm, trước đây sao em không làm nó khi ở quê.”
Trương Quốc Khánh lẩm bẩm lầm bầm, tay cầm cây chổi to quét dọn sân.
Trương Thiên chỉ biết thở dài bất lực, dùng chổi lông gà quét tro bụi trên tủ.
“Sao anh không động não gì vậy, nhà chúng ta bên đó làm gì có nhiều nguyên liệu nấu ăn và gia vị như ở đây?”
Ở nhà bên đó, có thể cướp được miếng thịt heo đã là tốt lắm rồi, muốn ăn thịt dê thịt bò thì chỉ có cách dựa vào vận may hoặc quan hệ thôi.
Trương Quốc Khánh ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu:
“Nói cũng đúng.”
Nhưng dù gì họ cũng giúp nhiều như vậy rồi, vẫn phải mời cơm.
“Nướng BBQ cần ướp nguyên liệu trước, bây giờ không đủ thời gian, em mời. Mọi người nhà hàng Mao Hùng thưởng thức đi.”
Trương Thiên nói với thái độ hào phóng, tiện tay cầm chiếc khăn lông ướt mà Triệu Tùng đưa để lau tay.
“Quá tuyệt vời! Em muốn ăn kem.”
Trương Hồng Binh vừa nghe vậy thì hai mắt như phát sáng:
“Bạn cùng lớp em có ăn rồi, nghe bạn ấy nói mùi vị của kem và kem cây rất khác nhau, ăn rất thơm mà ngọt nữa.”
Triệu Khoan đứng bên cạnh cũng tán đồng:
“Em nghe nói kem được làm hoàn toàn từ bơ và đường, không biết mùi vị của nó có khác gì nhiều so với lúc chị ba làm cho chúng ta năm đó không nhỉ?”