Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 493




“Mơ nhanh hơn đó.”

“…”

Bên ngoài có đủ loại tin tức lan truyền xôn xao.

Cả đại đội cũng náo nhiệt như ngày Tết, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị mở tiệc chúc mừng.

DTV

Trương Thiên cảm thấy có hơi lố.

“Con không hiểu đâu! Đây là thủ khoa toàn tỉnh đấy! Tám đời tổ tiên nhà mình đều là nông dân, ai mà ngờ lại có một thủ khoa tỉnh xuất hiện chứ.”

Mẹ Chung không đồng tình đẩy Trương Thiên sang một bên, tiếp tục xử lý nguyên liệu cho ngày mai.

Trương Thiên bĩu môi, tiện tay lấy một miếng thịt nhỏ chiên giòn bỏ vào miệng:

“Nói không chừng, tổ tiên đời thứ chín lúc trước cũng là người đọc sách, cũng là thủ khoa.”

Miếng này ngon thật, mắt cô sáng lên, vươn tay lấy thêm.

“Ăn ít thôi.”

Mẹ Chung tát nhẹ tay con gái đang ăn vụng, hừ khẽ rồi tiếp tục cắt bí đỏ thành từng miếng.

Trương Thiên cười trừ rụt tay lại, tranh thủ lúc mẹ không chú ý lại lấy thêm một miếng rồi nhanh chóng rời khỏi bếp, nói vội:

“Con đi xem em tư đã mua rượu về chưa!”

Tiệc thì tất nhiên phải có rượu.

Trương Thiên đã mua hai thùng rượu trắng lớn để dùng cho tiệc, nhưng mọi người trong nhà đều nói không đủ, phải mua thêm nên cô sai em tư Trương Hồng Binh đi mua.

Lúc này trời dần tối, Trương Thiên bật đèn pin đứng ở rìa sân, đợi một lúc lâu mới thấy người về.

“Sao các em mua nhiều vậy.”

Trương Thiên nhìn cả xe đầy rượu trước mắt, không nhịn được mà mở to mắt.

Mua hẳn mười vò! Loại vò to như đựng dầu!

Trương Hồng Binh nhảy xuống xe, em năm Triệu Khoan ở bên cạnh dùng sức, hai vò rượu được nhấc xuống.

“Nhiêu đây có là bao đâu.”

Trương Hồng Binh chẳng mấy quan tâm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-493.html .]

“Đây là tiệc cơ động, chắc chắn người đến không chỉ ở trong đại đội chúng ta, mấy đại đội lân cận cũng sẽ đến, hai thùng của chị chẳng đủ đâu!”

Mười vò rượu nhanh chóng được hai cậu con trai đặt vào kho, trong đó còn chứa nhiều thứ sẽ dùng cho bữa tiệc như t.h.u.ố.c lá và kẹo.

Trương Thiên không nhịn được thầm nghĩ, nhiều rượu thế này, đủ để tắm luôn rồi.

“Đúng rồi.”

Trương Hồng Binh phấn khởi quay đầu nhìn chị:

“Em thấy trước cổng trường mình treo băng rôn, trên đó ghi rõ chị đậu thủ khoa!”

Ba chị em học cùng một trường trung học, nằm ngay bên cạnh cầu Thủ Khoa trong thành phố.

“Bình thường thôi, có chị làm biển quảng cáo, sau này phụ huynh sẽ ưu tiên cho con vào trường mình học.”

Trương Thiên không bận tâm lắm, đây là cách làm thông thường của thời hiện đại, hơn nữa những ai thi tốt thì trường học còn thưởng tiền.

Chẳng qua tiền thưởng của trường vẫn chưa thấy đâu, nhưng mà tiền thưởng của chính phủ thì đã nhận được rồi.

Trương Thiên cười đến mỏi miệng, lại như linh vật bị mọi người vây quanh ngắm nhìn. Có người muốn xin sổ ghi chép học tập của cô, có người muốn lấy quần áo cũ cô từng mặc, nói là muốn dính tí may mắn.

Tài liệu học thì cô không định cho, quần áo cũ cũng đã bị họ hàng trong đại đội lấy hết, những người này đến muộn chỉ có thể ngậm ngùi rời đi.

Người đến tìm cô quá đông, mãi mới thoát khỏi vòng vây, cô đứng ngoài sân thở dài thật sâu.

“Xin hỏi, cô có biết thủ khoa tỉnh Trương Thiên ở đâu không.”

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi dừng xe đạp hỏi Trương Thiên.

“Tôi là Trương Thiên, cô có việc gì không.”

Trương Thiên nhíu mày hỏi.

Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, bắt tay Trương Thiên lắc lắc rồi lấy ra thứ gì đó.

“Chào cô, tôi là nhân viên của Bộ Giáo dục, vì khen thưởng thành tích xuất sắc của đồng chí Trương Thiên trong kỳ thi lần này, cấp trên đặc biệt phê duyệt khoản trợ cấp giáo dục cho cô, dùng cho chi phí đại học của cô.”

Trợ cấp giáo dục?

Trương Thiên nhướn mày, nhận tiền đếm kỹ, có năm trăm đồng.

Ngoài tiền còn có một tấm giấy khen, Trương Thiên đọc sơ qua rồi bỏ hết vào túi, kéo người phụ nữ vào sân ăn cơm.

“Đã đến đây rồi, ăn xong hãy về, đúng lúc sắp mở tiệc!”

Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Trương Thiên, người phụ nữ không từ chối được, đành ăn một bữa rồi mới rời đi.