Trương Thiên vội vã chạy xuống lầu, mang theo giỏ sách đã được buộc chặt từ trước.
“Cô là tặng sách sao?” Nhiệm Bằng sắc mặt cổ quái, nhìn Trương Thiên cầm theo một bộ sách, đôi mắt mở to như chứng kiến một cảnh tượng khó tin.
Trương Thiên mỉm cười vỗ nhẹ cuốn sách trên cùng và giải thích:
“Tôi nghĩ sau này khi anh ấy trở lại, chắc chắn sẽ muốn tiếp tục học lên đại học. Thay vì chờ đến lúc đó mới bắt đầu, tại sao không chuẩn bị từ bây giờ? Nếu may mắn, kỳ thi đại học được mở lại, anh ấy sẽ có lợi thế.”
Nhiệm Bằng vẻ mặt phức tạp cầm lấy túi sách nặng trịch:
“Tôi nhất định sẽ giao cho cậu ta cô yên tâm.”
Anh ấy cảm thấy rằng Vệ Đông, người em họ của mình, có lẽ sẽ không muốn nhận chúng.
Trương THiên không quan tâm đến nhiều thứ như vậy. Lúc này việc gửi thư rất chậm. Từ Thuần An gửi tới Đại Thảo Nguyên có thể phải mất hai hoặc ba tháng để chuyển phát.
Nếu đợi đến khi thông báo về kỳ thi đại học được phát hành mới gửi sách đi, chắc chắn sẽ không kịp. Vì vậy, cô quyết định gửi chúng đi ngay bây giờ.
Để đề phòng Vệ Đông không bỏ lỡ hoặc đem đi tặng, cô còn đặc biệt viết một lá thư nhét vào bên trong, yêu cầu anh ấy học đúng giờ.
Cô sẽ gửi thư định kỳ, mỗi lần kèm theo một câu đố, bắt Vệ Đông phải hồi âm câu trả lời trong thư.
Cô cũng đặc biệt nhấn mạnh rằng bộ sách này là món quà sinh nhật cô dành tặng anh ấy năm nay. Cô tin rằng, với cách này, Vệ Đông chắc chắn sẽ không bỏ rơi những cuốn sách này.
Dù mặc kệ Vệ Đông sẽ phản ứng thế nào khi nhận được bộ sách này, Trương Thiên cảm thấy mình đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn.
Cô trở về đội và tổ chức một buổi giao lưu học tập chia sẻ kiến thức cấp ba, nếu ai muốn học hành nghiêm túc đều có thể tham gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-485.html
.]
Không ít người tham gia, kể cả những người trẻ, mọi người thường tụ tập vào buổi sáng để học thuộc công thức và buổi chiều sẽ giao lưu chia sẻ kinh nghiệm học tập.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, đến một ngày quan trọng.
“Vị lãnh tụ vĩ đại, người thầy của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Chủ tịch Mao Trạch Đông đã qua đời hôm nay, Chúng ta hãy cùng nhau tưởng nhớ vị lãnh tụ nhân dân vĩ đại.”
Giọng của người phát thanh viên nghẹn ngào, cố gắng nói hết câu cuối cùng. Đội ngũ vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng ồn ào của máy móc.
“Vừa rồi, đài phát thanh nói gì vậy?” Một thành viên trong đội run rẩy hỏi.
DTV
Đội viên bên cạnh dùng sức nhéo mạnh đùi mình, đau đến chảy nước mắt.”Là thật ư! Chủ tịch… qua đời…”
Cảnh tượng trong phút chốc nhuốm màu bi thương, mọi người không quan tâm bên cạnh là ai, đều khụy xuống tựa vào máy móc khóc lóc.
Ngày hôm đó, cả đất nước đều chìm trong biển nỗi buồn.
Xưởng sữa đã cho mọi người nghỉ một ngày để bình tĩnh trở lại.
Rốt cuộc, Trương Thiên bất lực tận mắt nhìn tay một người công nhân suýt chút nữa bị máy cuốn vào.
Vàng mã từ hợp tác xã cung tiêu sau nhiều năm lại bán chạy như tôm tươi, sau khi lượng lớn hàng về mới miễn cưỡng cung ứng được.
Trương Thiên khẽ cau mày, sắc mặt mờ mịt, cùng người nhà đốt lò than, ném các thỏi vàng bằng tiền giấy và vàng mã vào.
Trương Thiên vốn nghĩ mình có thể giữ bình tĩnh đối mặt với chuyện này, nhưng khi thực sự nghe tin, cô cảm thấy não mình trống rỗng.
Cảm giác đột ngột mất đi một người quan trọng khiến cô không biết phải làm sao.
“Ngài ở dưới kia nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, mua cái gì thì mua, ăn cái gì thì ăn, nếu tiền không đủ thì hãy báo mộng cho chúng tôi, đừng bao giờ tự làm khổ mình.” Trương Vệ Quốc vừa ném tiền vàng vừa lẩm bẩm, nói mãi rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi, cuối cùng biến thành tiếng khóc nức nở. Trước đây, mỗi lần ông ấy không màng hình tượng như vậy, vợ ông CHung Quyên, sẽ kéo tai cho ông cái đánh, nhưng hôm nay bà chẳng làm gì cả, để ông phát tiết hết cảm xúc của mình.