Lúc đi làm đi đạp xe như bay đến xưởng sữa, sau đó ngồi ở phòng làm việc suốt không bước ra khỏi cửa cho đến khi buổi chiều tan làm lại chạy như bay về nhà.
Mới đầu mọi người còn cố gắng bắt Trương Thiên lại để chụp ảnh, kết quả thực sự bắt không được, lâu dần cũng bỏ cuộc.
Trương Thiên mới dám khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Bởi vì chuyện quyên góp tiền mà cô lại một lần nữa lên báo, chỉ là lần này là nhật báo của thành phố Song Điền, ảnh hưởng gây ra không nhiều, danh tiếng của cô và xưởng sữa cũng trở nên tốt hơn.
Vấn đề vị trí công nông binh, cô có nói riêng với ông nội, hai người thương lượng một hồi quyết định về việc này vẫn nên tiêm cho đại đội một mũi tiêm dự phòng.
“Mọi người nghe gì chưa? Năm sau đội ta có thể có được suất Công Nông Binh!”
“Có suất thì tốt, chỉ là có điều, không phải giống chuyên ngành thể thao chứ? Học ra rồi chả để làm gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng xưởng trưởng Trương Thiên nói rằng, kiến nghị chúng ta nên đọc thêm về sách giáo khoa cao trung, nbảo rằng chuyên ngành có thể khá là chuyên sâu đấy!”
“Chuyên sâu ư? Chã nhẽ giống như học ngoại ngữ? hay máy móc gì đó sao?”
“Không biết nữa, mặc kệ nó chuyên ngành gì, tôi phải đi tìm sách giáo khoa thôi, không biết có lục được vài quyển ở bãi tái chế không nhỉ?”
Hai người cứ thế lầm bầm đi suốt một quãng đường, và thế là tin tức này cũng theo gió truyền đến tai mọi người.
Chờ đến khi Trương Thiên đóng gói xong vài bộ sách tự học về toán, lý, hóa chuẩn bị gửi đi, cô mới phát hiện ra rằng, niềm đam mê học tập của các thành viên trong đội cứ thế tăng cap, cả những thanh niên xung phong cũng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-483.html
.]
Suy cho cùng, suất công nông binh trong lữ đoàn từng được trao cho một thanh niên có học thức,chính là Bạch Thiển Thiển, giờ cô ấy đang làm việc tại Bộ Ngoại Giao ở thủ đô, mỗi tháng lương tới năm mươi đồng!
Trương Thiên không quan tâm mục đích của mọi người là gì, chỉ cần họ có niềm đam mê học tập và kiên trì theo đuổi, thì dù suất công nông binh năm sau không đến lượt, thì họ cũng có thể thử sức với kỳ thi đại học.
Đừng nghĩ rằng công nông binh không có giá trị, điều này phụ thuộc vào chuyên ngànhHơn nữa, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu, công nông binh đều có thể nộp đơn xin vào trường, cũng là sinh viên đại học, nhận được tấm bằng đại học.
Trương Thiên thông qua kênh của Vệ Hợp, đã thu thập được tổng cộng bốn bộ sách, một bộ cô giữ lại để tự học, một bộ đưa cho Thẩm Ninh, cô ấy và Đinh Ái Quân cùng sống tại một đại viện, thường xuyên có thể đổi sách cho nhau xem.
Còn lại hai bộ, một bộ cho đại đội, một bộ cô muốn gửi cho Vệ Đông ở thảo nguyên xa xôi.
Không biết lúc đó Vệ Đông đã nghĩ gì khi đi đến thảo nguyên xa xôi, nơi còn khắc nghiệt hơn cả Bắc Đại Hoang
Trương Thiên thậm chí còn nhận được một con d.a.o Mông Cổ sắc lẹm và một tấm da sói hoàn chỉnh! Theo phong tục tặng quà qua lại, Trương Thiên cũng gửi không ít thứ cho Vệ Đông, trong đó có đặc sản địa phương như táo đỏ, sợi đậu phụ và đồ ăn khô.
Trong mắt Trương Thiên, Vệ Động cũng là một người bạn tốt, anh ấy đã xa nhà 10 năm nhưng hàng năm vẫn gửi quà về cho bằng hữu, chả khác gì thân nhân.
Vậy nên, bộ sách tự học về toán, lý, hóa này cũng nên gửi cho anh ấy một bộ. Cô nhớ rằng Vệ Đông cũng sống trong đại viện của quân khu.
Trương Thiên để một bộ sách ở xưởng sữa, đồng thời nhờ em năm Triệu Khoan, thông qua loa báo với người trong đội rằng ai cần thì có thể đến đăng ký nhận sách, nhưng nhớ là phải trả lại sau khi đọc xong, để tránh việc sách chuyền qua chuyền lại rồi cuối cùng không biết mất tích ở đâu.
Sau khi lên sắp xếp bộ sách cho đội mượn, cô mang hai bộ sách còn lại đến khu quân đội.
DTV
Đinh Ái Quân đã chuyển ra ngoài nhưng Thẩm Ninh vẫn chưa kết hôn và vẫn sống cùng ba mẹ.