“Cụ thể sửa thành dạng gì cũng không rõ ràng lắm, tôi đoán chừng không bao lâu nữa sẽ gửi hồ sơ.” Ông cụ Triệu hút thuốc nói.
Hết thảy đều chỉ có thể chờ đợi thông báo của cấp trên.
Đoàn người của Trương Thiên chỉ có thể trở về tiếp tục chờ đợi.
Nhưng trước mắt tiền chỉ giao một nửa, còn ký một phần hồ sơ, chờ đến khi xác định thì tài chính còn lại mới có thể đụng vào.
Về đến nhà, Trương Thiên vừa lúc thấy em trai thứ tư cầm máy ảnh mà mình mượn khoe khoang khắp nơi.
“Đang chơi à?” Trương Thiên cười như không cười nhìn em trai thứ tư.
Trương Hồng Binh chịu đựng áp lực từ chị gái, miễn cưỡng cười nói:
“Không phải chơi, em chỉ chụp một tấm, tuyệt đối không lãng phí!”
Trương Thiên nhẹ nhàng liếc em trai một cái, duỗi tay cầm lấy máy ảnh, mở ra nhìn một cái, xác định không có làm hư thì lúc này mới yên tâm.
“Không có vấn đề gì, chị cho em quyền lợi chụp năm tấm, vừa mới em đã dùng hết một lần, còn có thể chụp bốn tấm, tự mình cẩn thận đừng làm hư là được.” Trương Thiên dặn dò một phen, rồi đưa máy ảnh cho em trai thứ tư.
Cô mượn thứ này từ một người bạn, vẫn là hàng của Liên Xô, không dễ mua cũng không dễ sửa, nếu như hỏng rồi thì sẽ khó giải quyết.
Nếu là máy ảnh của mình thì tùy tiện em trai chơi thế nào, dù sao mình sai khiến em trai chưa từng khách sao, cho một chút chỗ tốt cũng là việc nên làm, nhưng đây là đồ của bạn phải chú ý một chút.
Trương Hồng Binh lập tức vui sướng cầm trên tay, mặt mày hớn hở vỗ n.g.ự.c bảo đảm với Trương Thiên.
“Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ chụp thật tốt, cũng sẽ không làm rớt một chút sơn nào!”
Trương Thiên nhìn cảnh tượng cậu và một đám nhóc choai choai nhảy nhót rời đi, đột nhiên có hơi hối hận.
Thằng em trai này đã lớn, nhưng sao còn giống như trẻ con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-452.html
.]
Cứ việc không yên tâm, nhưng lời nói đã nói ra cũng chỉ có thể mang theo đầy bụng lo lắng về nhà, nhìn một đám thân thích quen biết và không quen biết chạy tới cửa lôi kéo làm quen với anh cả Trương Hồng Vũ.
Kể từ khi anh cả trở về, một số họ hàng nhiều năm chưa từng liên lạc đã lần lượt kéo nhau mang quà tới nhà thăm.
Trương Thiên tiễn đám họ hàng chưa từng gặp cuối cùng của hôm nay, suy yếu lau mồ hôi không tồn tại trên trán.
“Con cũng không biết nhà của chúng ta vậy mà lại có nhiều họ hàng như thế.” Cô thổn thức không thôi.
Mẹ Chung bĩu môi:
“Đều là vì muốn anh của con hỗ trợ mà thôi.”
Động tác nhặt rau trên tay càng dùng sức hơn, ngắt một cái lá già quăng lên mình của chó con bên cạnh, lập tức khiến cho nó điên cuồng lắc lắc mình.
Chú chó này là con của con của Tinh Tinh, đặt tên là Bánh Bao, bộ dạng cũng giống như bánh bao, mập mạp lông xù xù.
Trương Thiên vớt chó con lên, tùy ý nó l.i.ế.m tóc của mình.
Cô an ủi mẹ già:
“Bọn họ nói là chuyện của bọn họ, anh cả không đồng ý không phải được rồi, dù sao cũng không liên lạc nhiều lắm, cho dù không giúp thì bọn họ cũng có thể thế nào?”
Loại hành vi có việc là Chung Vô Diệm, không có việc gì là Hạ Nghênh Xuân này, thì cô là không thích lắm.
“Mẹ cũng biết, nhưng con xem những người đó đi, da mặt dày lấy đại bác b.ắ.n cũng không nát!” Mẹ Chung nói tiếp cũng là tức giận, trực tiếp ném đồ ăn trên tay bắt đầu oán giận với con gái.
“Xa không nói, chỉ nói Trương Kiều kia, nhiều năm như vậy rồi mà còn lấy chuyện bánh bao năm xưa tìm tới cửa, muốn cho anh cả của con tìm một vị trí tham gia quân ngũ cho con trai nhỏ của ông ta.”
DTV
“Mẹ phi!” Mẹ Chung tức giận nổi trận lôi đình:
“Lúc trước ba đã nói mình đã trả ơn cái bánh bao lúc trước xong rồi, người này vậy mà còn không biết xấu hổ như thế, còn dùng cái cớ này tìm tới cửa!”
“Chỉ lấy một miếng bánh bao, ông ta định hút m.á.u của nhà chúng ta cả đời đó! Không chỉ muốn hút m.á.u của ba mà còn muốn hút m.á.u của con trai mẹ! Bảo ông ta nằm mơ đi!”