“Răng rắc ——”
Trương Hồng Văn quả thực sắp đau lòng chết, anh ấy ôm ngực, hơi thở mong manh nói:
“Em gái, hay là, hay là để anh chụp ảnh đi?”
“Không! Em mượn máy ảnh thì tất nhiên phải để em chụp!” Trương Thiên quả quyết từ chối.
Năm đó vì kiếm tiền, cô từng làm trợ lý và người mẫu cho bạn học ở học viện mỹ thuật, góc độ nào mới có thể chụp ra một bức ảnh đẹp, ít nhiều gì cô vẫn hiểu một chút, ít nhất là tuyệt đối đẹp hơn thẩm mỹ của anh hai thẳng nam!
“Được thôi, vậy lần sau em chụp ảnh nhớ rõ trước tiên nói một tiếng ha.” Trương Hồng Văn không can thiệp được, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Hiện tại, cả nhà đều đến đông đủ.
Cơm chiều trực tiếp làm cả một bàn dựa theo quy mô cơm tất niên mừng năm mới, ăn tới nỗi Trương Thiên hô to đã ghiền.
Mấy người đàn ông trong nhà uống rượu uống đến say, hai bình rượu trắng đã cạn sạch.
Uống đến cuối cùng, mấy người đàn ông ôm nhau gào khóc, chọc cho những người khác cũng ướt hốc mắt.
Trương Thiên thở dài, thời buổi này là thật sự rất không dễ dàng.
Ngày hôm sau cô còn phải vào trong huyện tìm lãnh đạo nói chuyện sửa đường, chỉ có thể ngủ sớm, những người khác vẫn luôn trò chuyện cho tới mười hai giờ tối mới tắt đèn lên giường.
Một đêm không mơ.
“Ý của cô là đại đội của các cô muốn quyên tiền sửa đường?!” Phó bộ trưởng Ngô của bộ giao thông rất hứng thú nhìn hai người ngồi đối diện.
“Đúng vậy.” Trương Mạch Đa thoạt nhìn có hơi co quắp, hai bàn tay to dưới bàn không ngừng xoa nắn.
“Mỗi ngày xưởng sữa của đại đội chúng tôi đều phải vận chuyển sữa tươi mới mẻ nhất vào huyện thành, nhưng một khi trời mưa gì đò thì đường đi sẽ đặc biệt khó đi, mấu chốt là dễ dàng làm hỏng hàng hóa vận chuyển.” Trương Mạch Đa đau lòng nói.
“Cho nên chúng tôi nghĩ đến việc sửa đoạn đường từ đại đội của chúng tôi đến huyện thành, không chỉ có thuận tiện cho chúng tôi mà còn có thể thuận tiện cho các đại đội khác xung quanh.”
Trương Mạch Đa nói xong, Phó bộ trưởng Ngô âm thầm gật đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm, thản nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-450.html
.]
“Mọi người dự định quyên bao nhiêu tiền sửa đường?”
Từ đại đội Hồng Quang đến huyện thành khoảng bảy km, tuy rằng có xưởng sữa, nhưng số tiền có thể lấy ra hẳn là không nhiều lắm, có thể có khoảng một hai vạn đã rất không tồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, giây tiếp theo suýt chút nữa bị nước sặc chết.
“Chúng tôi dự định quyên mười vạn, không biết có thể sửa đường hay không?” Trương Thiên ngồi ở bên cạnh nghiêm túc hỏi.
Nói thật, cô cũng không biết giá cả sửa đường vào lúc này là bao nhiêu mới hợp lý, cô vốn định lấy hai mươi vạn từ sổ sách của xưởng sữa để sửa đường, nhưng bị ông nội ngăn lại, bảo cô trước tiên lấy mười vạn, không đủ lại thêm.
Nhưng mà đối với Phó bộ trưởng Ngô mà nói, mười vạn suýt chút nữa đã sợ tới mức tim của ông ấy ngừng đập.
Ngón tay của ông ấy run nhè nhẹ, thả cái ly xuống, cổ hong nhúc nhích, hỏi lại một lần.
“Mọi người quyên bao nhiêu?”
“Mười vạn!” Trương Thiên nhanh nhẹn nói.
DTV
Lúc này tiền rất đáng giá, một vạn tương đương với năm mươi vạn của sau này, bọn Trương Thiên quyên góp mười vạn sẽ tương đương với năm trăm vạn của sau này.
Không có người nào nghe được có người quyên năm trăm vạn sửa đường mà có thể bình tĩnh.
Phó bộ trưởng Ngô sửng sốt không đến hai giây, lập tức đứng dậy.
“Hai vị chờ một lát, tôi đi tìm bộ tài vụ lại đây một lát.”
Lần này hai người Trương Thiên và Trương Mạch Đa chỉ có thể ngồi ở trong văn phòng chờ.
“Thiên nha đầu, cháu nói xem sao lãnh đạo công xã không đi theo chứ?” Trương Mạch Đa khó hiểu.
Trương Thiên nhớ tới hình ảnh vừa nhìn thấy, có hơi muốn cười:
“Tới, cháu thấy ông ấy chạy đi tìm bí thư rồi.”
Bí thư của công xã là một ông cụ họ Triệu, tuy rằng tuổi tác bằng với ông nội của cô, nhưng tinh thần phấn chấn, cảm giác làm việc có hơi giống trẻ con.