Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 432




Cao Hoài là người Ma Đô, thế nên anh ta rất rõ giá trị của chiếc đồng hồ này.

Trương Thiên hơi mỉm cười nói:

“Không cần đâu, anh cũng không cố ý mà.”

Cao Hoài còn muốn nói thêm lý do gì đó để kéo gần quan hệ với Trương Thiên, nhưng Trương Thiên cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta.

Cô vẫn còn nhiều việc phải làm, đâu có thời gian để lãng phí với người này!

“Tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”

Cô trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện, đi ngang qua Cao Hoài, nhanh chóng rời đi.

Cao Hoài nhìn Trương Thiên rời đi, trong lòng thật sự không cam tâm.

Anh ta chỉ vào bóng lưng của Trương Thiên, lên tiếng hỏi người ở trong phòng thường trực.

“Nữ đồng chí đó là ai vậy? Vừa nãy tôi vô tình va phải cô ấy, dù đối phương không để tâm, nhưng tôi vẫn muốn mua chút hoa quả gì đó để thăm hỏi, coi như thay cho lời xin lỗi.”

Anh ta nói với vẻ mặt vô cùng chân thành, cô gái ở trong phòng thường trực thấy vậy thì tin tưởng không chút nghi ngờ.

Cô ấy nhìn về phía Cao Hoài chỉ, ‘ồ’ lên một tiếng, sau đó nói:

DTV

“Đó là xưởng trưởng Trương Thiên, nếu cô ấy đã nói không sao, thì thực sự không sao đâu, anh cũng đừng bận tâm làm gì.”

“Xưởng trưởng?”

Mắt Cao Hoài lập tức sáng lên:

“Chính là xưởng chế biến sữa tươi ở ngay cổng của đại đội đúng không?!”

Dù không bằng Ma Đô, nhưng ở huyện nhỏ này thì cũng đã được coi là một xưởng lớn rồi.

Trong lòng anh ta suy nghĩ không ngừng, sự chú ý dần dần lan tỏa.

“Chính là cô ấy, tôi cũng muốn giống như cô ấy, xưởng sữa của đại đội chính là do một tay xưởng trưởng Trương Thiên gây dựng lên!”

Đôi mắt cô gái lấp lánh, rõ ràng là một ‘fan’ hâm mộ của Trương Thiên.

Chẳng qua Trương Thiên cũng không biết điều này.

“Cho nên vẫn là xưởng trưởng nắm thực quyền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-432.html .]

Cao Hoài lẩm bẩm, trong mắt lập lòe một vài tia sáng.

Vài đám mây đen kéo đến, hoàn toàn che khuất đi ánh sáng mặt trời, khiến bầu trời trở nên vô cùng u ám.

Trương Thiên nhìn lên trời, sau đó vội vàng rảo bước.

Vừa đến bên ngoài xưởng sữa, đã thấy vài người đàn ông đạp xe chở đầy ấm nước quân dụng, điên cuồng đạp xe hướng về phía huyện thành.

Trương Thiên không để ý, bước chậm đến văn phòng của mình.

Vừa ngồi xuống chưa đầy một phút, trưởng phòng bán hàng Tào Đông Kiệt đã tới gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.”

Trương Thiên nhìn chú ấy, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương trình bày vấn đề.

Tào Đông Kiệt lập tức bắt đầu báo cáo:

“Xưởng trưởng, sữa bột mà chúng ta sản xuất… Cô không định bán cho bên huyện thành ạ?”

Chú ấy cẩn thận hỏi.

Trương Thiên mỉm cười nói:

“Sao thế, chú có ý kiến gì ạ?”

Cô nhấp một ngụm trà, vừa nãy nói chuyện nhiều quá, bây giờ cổ họng có hơi khô.

Tào Đông Kiệt cân nhắc một lúc, sau đó nói:

“Là thế này, xưởng sữa của chúng ta đang tập trung sản xuất sữa bột đúng không ạ. Mà dạo gần đây, có rất nhiều người ở trên huyện thành vì muốn tiết kiệm tiền nên đã đặc biệt xuống nông thôn, đến xưởng sữa của chúng ta để mua sữa tiệt trùng, sau đó có người nhìn thấy công nhân đang đóng gói sữa bột, bèn hỏi xưởng của chúng ta có bán không.”

Chú ấy nhìn Trương Thiên một cái, tiếp tục nói:

“Tôi nghĩ chúng ta không chỉ có thể bán sữa bột cho huyện Nhiêu, mà còn có thể bán sữa bột cho huyện Thuần nữa!”

Trương Thiên gật đầu:

“Cũng được, nhưng chúng ta tốt nhất đừng chủ động bán, nếu có người đến đặt hàng, chúng ta sẽ bán, còn nếu không ai đặt hàng, thì coi như không có việc gì xảy ra.”

Tào Đông Kiệt không hiểu, nhưng chú ấy cũng không hỏi lại, chỉ đáp một tiếng, sau đó trở về nghiền ngẫm những lời xưởng trưởng vừa nói.

Thực ra lý do Trương Thiên không bán ở huyện Thuần rất đơn giản: Bí thư Tạ có ơn lớn đối với cô, trước đó đối phương vừa mới thành lập một xưởng chế biến sữa chuyên sản xuất bột dinh dưỡng và sữa đậu nành, bây giờ cô lại chủ động bán sữa bột thì có khác nào là đang cướp mối làm ăn của người ta đâu chứ?