Sau vài giây ngắn ngủi, ông ta đột nhiên ngã gục ở trên mặt đất.
Trương Thiên bình tĩnh thu dùi cui điện lại, tắt công tắc, thứ này đã hết điện, không còn tác dụng gì nữa.
Cũng may, cô không chỉ có một loại vũ khí phòng thân này.
Trương Thiên lại lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục, mở chốt an toàn, một tay kéo cánh cửa nhỏ kia ra.
Sau đó cô nhanh chóng lùi lại vài bước.
Bên trong một mảnh tối om, mơ hồ có thể nghe thấy vài tiếng thở dốc dồn dập.
“Em đứng ở sau lưng chị đi.”
Trương Thiên nghiêng đầu nói với Liêu Chi:
“Lát nữa chẳng may xảy ra xô xát, em nhớ phải lập tức chạy tới nơi an toàn.”
Liêu Chi sửng sốt vài giây, sau đó lập tức trốn ra phía sau lưng Trương Thiên, vô cùng khẩn trương nhìn về phía cánh cửa đen ngòm trước mặt.
“Đồng chí Nhị Hổ, xin đừng làm hại đến dì Liêu, chúng tôi xin được bảo đảm, chỉ cần đồng chí không làm hại đến người vô tội, chủ động đi ra ngoài, chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, im lặng để cho đồng chí rời đi.”
“Tôi sẽ đếm đến ba. Sau khi đếm đến ba xong, nếu như đồng chí vẫn không chịu đi ra, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát bao vây nơi này lại, đến lúc đó đồng chí sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Trương Thiên hô to một tiếng.
Bên trong im lặng vài giây, sau đó rất nhanh đã truyền tới giọng nói của Nhị Hổ.
“Mau cút đi! Tao đã nhìn thấy rồi, tay mày đang cầm súng, tao mà đi ra ngoài, mày chắc chắn sẽ b.ắ.n tao!”
Nhị Hổ gầm lên một tiếng, rất rõ ràng – ông ta không hề tin Trương Thiên sẽ tha cho mình.
Trương Thiên đảo mắt, đặt s.ú.n.g xuống dưới đất, còn dùng chân đá nó ra xa.
“Như vậy thì ông tin rồi chứ?”
Khóe miệng của cô hơi nhếch lên, thản nhiên nói.
Liêu Chi bối rối, không nhịn được mà nắm lấy tay Trương Thiên:
“Chị ném s.ú.n.g đi như vậy, cho dù chút nữa ông ta có đi ra, chúng ta cũng chẳng làm gì được ông ta cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-420.html
.]
Trương Thiên bèn nhỏ giọng nói:
“Đừng lo lắng, trước hết cứ để cho ông ta đi ra đã, như vậy mẹ em cũng sẽ an toàn hơn.”
Liêu Chi nghe vậy thì nhíu mày, trái tim đập loạn không ngừng.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“Trên tay tôi đã không còn thứ gì có thể đe dọa đến ông nữa rồi. Bây giờ ông có thể đi ra ngoài chưa?”
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng sột soạt, Trương Thiên đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm phía trước cửa.
Một giây sau, một bóng người vọt ra, bổ nhào về phía Trương Thiên.
“Đoàng!”
“Mày…”
Nhị Hổ nhìn vết m.á.u màu đỏ đang loang ra ở trên n.g.ự.c mình, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, sau đó chậm rãi ngã xuống bên cạnh Thuận Tử.
Trương Thiên thu s.ú.n.g lại, nhìn Nhị Hổ ngã xuống, cô nhíu mày, miệng thản nhiên nói:
“Tôi đâu có nói tôi chỉ có duy nhất một khẩu súng.”
Liêu Chi đứng ở phía sau lập tức vọt vào bên trong cánh cửa, đỡ góa phụ Liêu cả người xụi lơ, mặt đầy nước mắt ra.
Trương Thiên cất một khẩu s.ú.n.g vào trong không gian, chỉ chừa lại khẩu s.ú.n.g mà mình vừa mới dùng.
Sau đó cô đi tới giúp Liêu Chi đỡ góa phụ Liêu ngồi lên chiếc ghế dựa ở trước cửa.
Hôm nay thật đúng là quá nguy hiểm!
Góa phụ Liêu tựa lưng vào ghế, bà ấy cắn chặt môi dưới, nước mắt ào ào rơi xuống.
Trương Thiên âm thầm thở dài, ôm chặt lấy góa phụ Liêu, để bà ấy tựa đầu vào n.g.ự.c mình, mặc cho bà ấy trút bỏ hết những cảm xúc tiêu cực ở trong lòng ra.
“Mọi chuyện đã qua rồi, dì yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không làm tổn thương dì được đâu.”
DTV
Cô vừa dứt lời, góa phụ Liêu không nhịn được mà nức nở vài tiếng, sau đó dần dần chuyển thành gào khóc.
Liêu Chi ở bên cạnh cũng bị cảm xúc này lây nhiễm, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô ấy cũng không nhịn được mà ôm lấy Trương Thiên gào khóc.
Trương Thiên cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may là buổi sáng bản thân đã dậy sớm, nếu không cô cũng sẽ không đến tiệm cơm quốc doanh để ăn sáng, và sẽ không hề hay biết gì về kế hoạch xấu xa của Nhị Hổ và Thuận Tử.