Còn có cái người Nhị Hổ đó, cũng không phải là người tốt lành gì, hai cái thứ không hổ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, suy nghĩ bẩn thỉu như vậy!
Trương Thiên thầm lên án, hai người bên đó lại bắt đầu lên kế hoạch.
Nghe xong lời Thuận Tử, Nhị Hổ cười một cách hèn hạ:
“Từ xưa đến nay, con gái gả đi đều là ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy(*), nếu tôi trở thành chồng mới của góa phụ Liêu, vậy thì sẽ là ba dượng của con nhóc Liêu!”
(*)父母之命媒妁之言: Mệnh lệnh sắp đặt của cha mẹ và lời người mai mối
“Khi đó tôi là chủ gia đình, nếu tôi nói gả con nhóc Liêu cho anh sẽ được hưởng phúc, vậy thì góa phụ Liêu có thể ngăn cản tôi sao?”
Dáng vẻ ông ta vô cùng đắc ý, những người không biết sự việc thấy còn nghĩ rằng ông ta đã làm điều gì đó tốt đẹp được người ta khen ngợi.
“Điều này…không ổn lắm nhỉ?”
Vẻ mặt Thuận Tử do dự, nhưng cũng lộ ra chút mong đợi.
“Cô ấy có thể đồng ý không? Bây giờ không phải đều chú trọng yêu đương tự do sao?”
Nhị Hổ liếc nhìn Thuận Tử, hắng giọng:
“Nếu con bé không đồng ý thì cứ gạo nấu thành cơm đi! Đến lúc đó con bé dù không muốn cũng phải gả! Nếu không thì kéo nó đi diễu hành nói nó hư hỏng, anh nghĩ nó còn dám từ chối sao?”
“Vậy, vậy nói rồi đấy, sau khi anh lấy góa phụ Liêu rồi, nhất định phải giúp tôi có được con nhóc Liêu!”
Thuận Tử do dự một chút, lập tức kiên quyết nói.
Nhị Hổ cười khà khà, giơ nắm đ.ấ.m đụng với Thuấn Tử:
“Nói lời giữ lời, anh trước tiên giúp tôi giải quyết góa phụ Liêu đã!”
“Được!”
Vẻ mặt Trương Thiên thờ ơ đứng đó, chiếc quẩy trong tay bị bóp thành mảnh vụn, các khớp ngón tay hơi trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-415.html
.]
Hai người bên cạnh ăn rất nhanh, chẳng bao lâu đã ăn hết đồ ăn trong tay.
Trước khi rời đi, Nhị Hổ bảo Thuận Tử đợi ông ta ở đường Thắng Lợi, ông ta muốn đi lấy chút đồ, rồi chia nhau đi xa.
Trương Thiên suy nghĩ một chút rồi lập tức đi theo Nhị Hổ.
Cái người tên Nhị Hổ này, suy nghĩ ác độc nhất và là thủ phạm chính cầm đầu.
Cô không biết hai người này định dùng thủ đoạn gì, không thể giải quyết bằng cách báo cảnh sát.
Nhưng với đạo đức của mình, không thể ngồi yên nhìn hai người phụ nữ vô tội bị âm ưu như vậy đối xử.
Dù sao cô có không gian làm át chủ bài, vậy thì mạo hiểm một chút cũng chẳng là gì nhỉ?
Cô tụt lại phía sau Nhị Hổ rất xa, đi theo ông ta đến một khu dân cư trông rất tồi tàn, nhìn ông ta lẻn vào một căn nhà nhỏ.
DTV
Trương Thiên nhân lúc xung quanh không có anh, lặng lẽ lẻn vào, trốn sau một lu nước, nhìn Nhị Hổ dịch chuồng chó cạnh cối đá ra, nhấc một phiến đá lên rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong.
Cái đồ chó này thật biết giấu, Trương Thiên nghĩ thầm.
Chỉ thấy Nhị Hổ vươn cổ nhìn xung quanh, mới lau tay vào ống quần, lấy ra một con cá nhỏ vàng, ngẫm nghĩ rồi đặt lại, đổi thành một chiếc nhẫn vàng.
Sau đó ông ta mặt đầy không nỡ nhét chiếc nhẫn vào túi quần khâu bên trong quần, khóa chiếc hộp nhỏ lại rồi cất vào chỗ cũ.
Trương Thiên nhìn nơi Nhị Hổ giấu đồ, trầm tư, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười không có ý tốt.
Vốn nghĩ rằng những thứ trong chiếc hộp đó là tất cả những gì Nhị Hổ giấu.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo khiến Trương Thiên không khỏi tặc lưỡi.
Chỉ thấy đầu tiên Nhị Hổ ngồi xổm dưới cây cột ở hai đầu, lấy một sợi dây sắt móc vào, sau đó móc ra mấy túi vải nhỏ.
Trương Thiên cách hơi xa, không nhìn thấy rõ, nhìn thấy Nhị Hổ nhìn xong, hài lòng đặt nó xuống, sau đó lại leo lên nóc phòng chính, mày mò một hồi mới rời đi một cách nhẹ nhàng.
Tên này thật xảo quyệt, thỏ khôn ba lỗ được ông ta chơi rất rõ rành rành, lại có nhiều nơi cất giấu bảo vật như vậy!
Trương Thiên đợi ông ta đi xa, lập tức theo lộ trình của đối phương, đào qua nơi Nhị Hổ đã giấu đồ.