Đang định đeo ba lô xuống xe, tài xế phía trước đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
“Anh tìm đồng chí Trương Thiên?!”
Trương Thiên ngơ ra, bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng, trong đó có ánh sao lưu động, toát ra sự dịu dàng lưu luyến mà anh không hề nhận ra.
Triệu Tùng đứng ở dưới ô, cười nhẹ, giọng dịu dàng nói:
“Em về rồi.”
Ngay khi nghe tin trưởng xưởng mang một lượng lớn vật tư về, các công nhân trong xưởng lập tức gác lại công việc, lái vài chiếc xe ba bánh đã cải tiến từ nhà để xe, lại mang theo vài tờ giấy dầu lớn, đi về phía cổng thôn nhận hàng.
Mưa không lớn, chỉ là mưa phùn, Trương Thiên cầm ô đứng bên cạnh, trên vai Triệu Tùng khoác chiếc ba lô của Trương Thiên đứng bên cạnh, đợi các công nhân kéo hết đồ đạc đi, lúc này mới cảm ơn những hành khách đã giúp đỡ, rời đi.
Trương Thiên liếc nhìn Triệu Tùng mặt đang không có biểu cảm gì bên cạnh, nhớ tới vừa rồi những lời các công nhân nói, mỉm cười trong lòng.
“Nghe nói, anh mấy hôm nay, mỗi lần nghe thấy tiếng ô tô là sẽ chạy tới xem? Còn tới kịp thời?”
Để cô tự luyến một hồi, đối phương làm như vậy, chắc là đang đợi cô nhỉ?
Thật giống cún con.
Cảm giác trung thành, si tình và ngây thơ một cách không thể giải thích được, không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng chút nào, nhưng vẫn rất dễ thương!
Có chút muốn nựng.
Sắc mặt Triệu Tùng lập tức đỏ bừng, vết đỏ đó dần dần bao phủ tai và cổ, bước đi ngập ngừng, giống như robot rỉ sét, hai mắt dán chặt về phía trước, không dám nhìn Trương Thiên một cái.
Trương Thiên cười khúc khích, bước đi nhẹ nhàng ở phía trước.
“Nếu bây giờ anh tỏ tình với tôi, nói không chừng tôi sẽ đồng ý á!”
Cô giòn giã nói.
Nếu có đối tượng như vậy thì cảm giác hình như cũng khá tốt.
Tiếng bước chân phía sau rõ ràng dừng lại một lúc rồi nhanh chóng đuổi kịp.
“Anh thích em, em có thể yêu đương với anh được không? Loại lấy kết hôn làm tiền đề!”
Trương Thiên nhìn sang, tĩnh mạch trên trán Triệu Tùng hơi nổi lên, trong đôi mắt đen đầy căng thẳng và mong đợi, môi mím chặt, cảm giác giây tiếp theo anh sẽ ngừng hít thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-399.html
.]
Khóe miệng cô không khỏi giương lên, khẽ gật đầu:
“Được.”
Hai chữ này dường như đã mở ra một loại phong ấn nào đó, Triệu Tùng lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, khóe mắt và lông mày tràn ra vui mừng.
Anh di chuyển bước chân, đến càng gần Trương Thiên hơn một chút, kiểu mà 2 tay có thể nắm được.
Trương Thiên cảm thấy đối phương càng giống cún hơn.
Đi bộ mười phút, cuối cùng xa xa nhìn thấy ngôi nhà ngói xanh của nhà họ Trương.
Trương Thiên liếc nhìn Triệu Tùng, nhẹ nhàng nói:
DTV
“Sắp đến nhà em rồi, anh có muốn thuận tiện ăn bữa cơm không?”
Dù sao với tính lười biếng của mình, chỉ cần Triệu Tùng không có khuyết điểm nào khiến cô không thể chấp nhận được thì có lẽ sẽ không chia tay tìm người khác.
Vậy thì dứt khoát để đối phương chuẩn bị trước, để người nhà thử thách một phen.
Hai mắt Triệu Tùng đột nhiên co lại, lại lập tức khôi phục bình tĩnh như thường.
“Được!”
Anh dùng sức gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Trương Thiên lộ ra ý cười không thể thấy được, dẫn anh đi vào sân nhà mình.
Một đường đi về, đôi giày dính đầy bùn vàng, Trương Thiên vừa lấy chiếc liềm từ bệ cửa sổ xuống, đang định dùng để cạo bùn trên giày, mẹ Chung nghe thấy tiếng động lập tức mở cửa.
“Nhóc Thiên về rồi!”
Bà ấy liếc qua, vui vẻ gọi to vào phòng rồi lấy chiếc tạp dề từ trong ba lô ở hành lang ra đeo vào.
“Đói rồi nhỉ? Mẹ nấu cho con một bát mì ăn!”
Bà ấy bước tới định đi vào bếp, mắt liếc thấy Triệu Tùng, lập tức tập trung vào chiếc ba lô trên vai anh.
“Cái này, là của nhóc Thiên, phải không?”
Trong mắt bà ấy xem lẫn một tia dò xét hỏi.
Bà ấy biết quá rõ con gái mình, nếu không phải người thân thiết, cô sẽ không để người khác giúp cầm đồ của mình.