Bà nội suy nghĩ một lát, vươn một bàn tay.
“Còn có hơn năm ngàn cân đó!” Bà ấy vỗ vỗ băng ghế bên cạnh: “Cô nhóc, cháu mua bao nhiêu? Không cần mua quá nhiều, mua mấy cân là đủ ăn, ăn nhiều bột khoai lang đỏ nóng ruột.”
Trương Thiên ngồi xuống, nhìn bà nội đang thêu miếng độn giày, không chút để ý nói: “Không nhiều lắm, cũng chỉ năm ngàn cân.”
“Năm ngàn?!”
Bà nội ngây người.
Cô nhóc này không phải đang dỗ dành bà ấy chứ?
Trương Thiên nói xong, trong phòng bỗng rơi vào im lặng, bà nội đang nghi ngờ cuộc sống, Trương Thiên đang nghĩ phân phối bún khoai lang thế nào.
Chiếc xe khách cô đi là chiếc xe khách cỡ trung, có tải trọng từ năm đến mười tấn, 5000 cân bún khoai lang khoảng 2.5 tấn, chắc là đủ rồi.
Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, cô sẽ lặng lẽ chuyển một phần bún khoai lang vào không gian để tránh vượt quá cân nặng dẫn tới xuất hiện vấn đề.
Bà nội bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng tỉnh táo lại, đang muốn tiếp tục hỏi rõ ràng thì cháu trai bà dẫn theo mấy chục thanh niên cường tráng đi tới.
Trương Thiên bước ra ngoài đứng yên, chàng trai đối diện chỉ một người đàn ông trung niên bên cạnh giới thiệu.
“Đây là đại đội trưởng đại đội Thanh Thủy chúng tôi Tăng Minh.”
Đại đội trưởng Tăng vui vẻ đưa tay ra bắt tay Trương Thiên:
DTV
“Thằng nhóc Tăng Lượng nói xe của các cô bị đá chặn rồi, ở vị trí nào, người của chúng tôi nhiều, chắc chắn sẽ nhanh chóng khơi thông đường.”
Các đội viên phía sau ông ấy cũng nở nụ cười rạng rỡ tích cực, trên tay cầm nông cụ như dây thừng, cuốc,… mà không hề đề cập đến thù lao.
Trương Thiên có chút cảm động, cô luôn chủ trương giúp đỡ là phải có đền đáp, đội viên của đại đội Thanh Thủy giúp đỡ cô, cô cũng sẽ trả ơn họ.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Đại đội trưởng, tôi tên là Trương Thiên, lúc trước đi ngang qua đây, nghe nói đại đội có rất nhiều bún khoai lang, lần này tôi đến muốn mua một ít về.”
Đôi mắt của đội trưởng Tăng sáng lên,
“Đồng chí Trương Thiên định mua bao nhiêu? Chất lượng bún khoai lang của chúng tôi rất tốt, đảm bảo cô ăn rồi còn muốn ăn nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-397.html
.]
Bà nội Tằng Lượng ở bên cạnh không khỏi nói:
“Đại đội trưởng, cô nhóc này nói muốn mua 5000 cân!”
Bà ấy cũng ngờ vực liệu mình có nghe nhầm không.
Đại đội trưởng Tăng sửng sốt, vẻ mặt hơi bối rối.
“Đồng chí Trương Thiên, cái thứ bún khoai lang tuy để được một hai năm, nhưng không cần thiết phải mua nhiều như vậy.”
Thoắt cái mua 5000 cân, là tất cả hàng tồn kho của đại đội, cho dù cả nhà đồng chí này ăn ba bữa một ngày thì một năm cũng không ăn hết.
Trương Thiên bình tĩnh nói:
“Tôi đang quản lý một xưởng, bên dưới có rất nhiều công nhân, lần này mua nhiều bún khoai lang như vậy vì muốn xem như phát phúc lợi ngày lễ, vì vậy ông yên tâm, chắc chắn có thể tiêu thụ hết.”
Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, phúc lợi Tết Đoan Ngọ năm nay thêm vài cân bún khoai lang là được rồi, ngoài ra lại để một ít vào nhà ăn của xưởng, không lâu nữa là có thể ăn hết.
Nghe Trương Thiên nói như vậy, đại đội trưởng Tăng lập tức thở phào, trong mắt ánh lên vẻ kính phục và bắt đầu thảo luận giá cả.
“Một cân bún khoai lang của chúng tôi 20 xu, cô mua nhiều như vậy, tôi sẽ giảm giá cho cô thêm 20%, tổng cộng là tám trăm đồng.”
Ông ấy nói xong, cười đến mức mắt híp lại.
Trương Thiên trực tiếp lấy tiền, nhanh nhẹn đếm ra 800 đồng đưa cho đại đội trưởng Tăng.
“Vậy làm phiền đại đội trưởng rồi.”
Đội trưởng Tăng thu lại, dẫn đội viên phía sau đi theo Trương Thiên đến nơi đường bị chặn, miệng nói:
“Trước hết đừng vội, đợi chúng ta khơi thông đường đã lại nói.”
Động tác Trương Thiên chợt ngừng lại, bỏ tiền lại vào túi, cười híp mắt nói:
“Vậy nhờ mọi người rồi!”
Bên kia, tài xế và hành khách đợi một lúc liền thấy Trương Thiên dẫn một nhóm người tới, chưa kịp tới chào hỏi, những người này đã cầm dụng cụ làm việc.
Trương Thiên đứng trên xe, giải thích với mọi người: