Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 390




Thang Hoa ừ một tiếng: “Nhưng trước kia nhiều nhất chỉ có một hai người, hoặc là hai ba người, lần này vậy mà có mười mấy!”

Trên người của ba cô ấy mang theo gậy điện, là do cô ấy đặt làm từ xưởng máy móc, nếu chỉ có vài người thì ba của cô ấy hoàn toàn có thể giải quyết hết những người đó.

Nhưng lần này nhiều người như thế thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết.

Trái ngược với dự đoán của Trương Thiên, nhóm người này cũng không phải chuẩn bị cướp bóc, bọn họ là muốn bán đồ vật.

Giải quyết hiểu lầm, lúc này ba Thang mới yên lòng, đứng ở ven đường nói chuyện phiếm với các thôn dân.

Tất nhiên, để an toàn thì hai người Trương Thiên vẫn là ngồi trong xe, cùng lắm mở một nửa cửa sổ ra nghe tiếng động bên ngoài.

Thang Hoa tò mò, hỏi vì sao mọi người sử dụng loại phương pháp chặn đường này, làm hại bọn họ tưởng chuẩn bị cướp bóc.

“Chúng tôi không làm những chuyện phạm pháp đó!” Một vị đồng hương chặn đường vội vàng xua tay giải thích.

“Năm trước đại đội của chúng tôi trồng rất nhiều khoai lang đỏ, ăn cũng ăn không hết, lãnh đạo của đại đội thành lập một xưởng nhỏ sản xuất bột khoai lang đỏ0.”

Nói tới đây, vẻ mặt của anh ta lập tức xụ xuống: “Kết quả làm quá nhiều bột khoai lang đỏ, hợp tác xã cung tiêu bên kia không bán được nữa, hiện tại giá cả còn rẻ hơn khoai lang đỏ, vậy làm sao được?”

“Bên này của chúng tôi thường xuyên có ô tô kéo hàng, cho nên mọi người nghĩ chờ ở ven đường, chờ khi xe đi ngang qua, chặn xe lại xem có thể bán một ít ra ngoài được hay không.”

DTV

Anh ta oan ức mà nói: “Nào biết những xe đó thấy chúng tôi thì không có một xe nào ngừng, chúng tôi còn cố ý vẫy tay, kết quả người ta còn lái nhanh hơn.”

“Không có cách nào, chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra một chiêu như thế này.”

Trương Thiên nghe đến đó, không nhịn được nói với người bên ngoài: “Đó là người ta cho rằng các anh định cướp bóc, tất nhiên không dám dừng xe.”

Đồng hương nói chuyện bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay: “Vậy khó trách!”

Vẻ mặt của anh ta ưu sầu: “Loại phương pháp này không thể dùng mãi được, sau này phải làm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-390.html .]

Trương Thiên cũng không có cách nào, nếu qua vài thập niên nữa có internet phát sóng trực tiếp gì đó thì còn có thể làm một kênh đặc sản địa phương, nhưng hiện tại không thể được, không thể đầu cơ trục lợi, cho nên những hương dân này chỉ có thể nghĩ ra cách chặn ô tô đi ngang qua để bán, quá mạo hiểm.

Ba Thang nghe một hồi tự hỏi một hồi, hỏi đồng hương dẫn đầu.

“Các anh có bao nhiêu bột khoai lang đỏ?”

Trên cổ của đồng hương dẫn đầu trên cổ treo một cái khăn lông, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ còn có khoảng bảy tám ngàn cân.”

Bảy tám ngàn cân?!

Ba Thang ngơ ngẩn, nhiều bột khoai lang đỏ như thế, ông ấy cũng không mang theo được.

Ông ấy mặt ủ mày ê, móc một cây t.h.u.ố.c lá đặt dưới cái mũi ngửi.

“Nếu chỉ có mấy trăm cân thì tôi có thể kéo tới huyện thành khác bán được, nhưng bảy tám ngàn thì tôi thật sự không có cách nào.”

Đồng hương dẫn đầu rất vui mừng, nắm lấy tay của ba Thang dùng sức lắc lắc.

“Cảm ơn đồng chí! Thật là thật cám ơn anh! Có thể bán một trăm cân cũng tốt rồi!”

Một cân bột khoai lang đỏ hai xu, một trăm cân chính là hai mươi đồng, có người mua cũng tốt hơn để ở đó nhìn nó hư hỏng.

Tại sao đội vận chuyển của Ba Thang sống tốt hơn hầu hết người khác?

Nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ bọn họ có thể đầu cơ trục lợi bán đồ.

Bột khoai lang đỏ của các hương dân bên này một cân chỉ có hai xu, đưa vào trong thành là có thể bán được hai xu năm, cuối cùng có thể có mười lăm đồng vào tay, đã bằng tiền lương nửa tháng của một công nhân một bậc.

Dựa vào giá chênh lệch này, mỗi lần xe thể thao của bọn họ đều có thể có thêm vào thu nhập.

Nhưng, ba Thang không có mang quá nhiều tiền, cuối cùng mua ba trăm cân bột khoai lang đỏ, trước khi rời đi các hương dân còn kéo tay của ông ấy không ngừng nói cảm ơn.