Nói vậy không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ truyền khắp huyện Thuần.
Thật ra thời đại này công an phán quyết không có phức tạp như thế, sau khi Trương Thiên đưa người đến Cục Cảnh Sát lập án là có thể trực tiếp nhốt vào tù, hoàn toàn không cần lại vào toà án.
Chẳng qua Trương Thiên suy xét đến sau khi cục cảnh sát lập án thì đại bộ phận dân chúng cũng không biết chuyện này.
Mà toà án thì khác, mọi người có thể tùy tiện đi vào nghe thẩm vấn, nhiều người nghe được tức là nếu lại có tình huống cùng loại thì mọi người sẽ biết tiền lệ, sẽ biết là nên làm cái gì bây giờ mà không phải để bản thân chịu thiệt thòi.
Từ khi tin tức Trương Thiên bị chặn đường cướp bóc truyền ra, thì cô đã thành gấu trúc, mặc kệ là đi đâu cũng có người nhìn.
“Chị thật sự không có việc gì!” Trương Thiên rất là không kiên nhẫn đối với hành vi vẫn luôn đi theo mình của em trai.
“Em không đi học sao?” Cô nghiêm túc đưa ra nghi vấn.
Học sinh cấp ba đều rảnh rỗi như thế?
Triệu Khoan gật đầu: “Em đã nói một tiếng với giáo viên, xin nghỉ sớm.”
Chị gái suýt chút nữa xảy ra chuyện, người trong nhà đều sợ hãi, nếu không phải sau đó chị gái nói cô có s.ú.n.g thì người trong nhà hoàn toàn không dám để cô ra ngoài, chỉ là để một người cậu bé đi theo.
Trương Thiên bất đắc dĩ đỡ trán: “Được thôi, tùy em.”
Hiện tại cô chỉ có thể đi dạo xung quanh đại đội, một khi nói muốn vào trong thành thì lập tức sẽ có vài thanh niên cao to đi theo phía sau cô bảo hộ, chỉ lo lắng gặp được chuyện gì.
Cũng may mùa đông cô cũng không muốn nhúc nhích nhiều, nhiều nhất chỉ đến xưởng sữa hoặc là căn cứ cung cấp sữa nhìn xem.
Dù gì cũng rảnh rỗi không có việc gì, Trương Thiên nhìn em trai, chuẩn bị quan tâm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-376.html
.]
“Sau này em định làm cái gì?” Trương Thiên bỏ hai tay vào trong tay áo, tò mò hỏi em trai Triệu Khoan.
Triệu Khoan nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ: “Vốn là em muốn tốt nghiệp cấp ba xong sẽ trở về xưởng sữa làm trợ thủ cho chị, nhưng hiện tại em muốn sau này có thể làm một thẩm phán, nghe nói thẩm phán là người chấp hành pháp luật quốc gia, nhưng lấy hoàn cảnh gia đình của em thì hẳn là không được.”
Cậu bé cười nhẹ, nói: “Em còn thích viết văn, thích lịch sử, sau này vừa làm việc ở xưởng sữa, vừa viết văn cũng không tệ.”
Trương Thiên im lặng hai giây, sờ sờ đầu của em trai.
Đây là vấn đề của thời đại, nếu là qua vài thập niên nữa, em trai muốn làm thẩm phán hoàn toàn không là vấn đề, nhưng hiện tại chỉ là thẩm tra chính trị kia đã không qua được.
“Vậy thì viết văn cho tốt, nói không chừng sau này nhà của chúng ta còn có thể xuất hiện một nhà văn!” Cô cười tủm tỉm an ủi.
“Cho dù phải đợi rất nhiều năm mới được.” Gương mặt của Triệu Khoan hơi hơi đỏ lên, gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng.
Khi nói chuyện thì hai người đã đi vào xưởng sữa, sắp ăn tết, xưởng sữa của đại đội sẽ đóng cửa, thẳng đến qua năm mới thì mới có thể mở cửa một lần nữa.
Hôm nay cô tới đây, chủ yếu là vì nhận quà mừng cuối năm.
Mấy ngày hôm trước cô xem sổ sách do Tiền Thắng Nam lấy ra, năm nay toàn bộ xưởng sữa kiếm được tiền, trừ đi tiền nộp thuế, lại trừ chi phí vận hành và tiền lương bình thường trả cho công nhân, còn dư lại bốn mươi mấy vạn.
Trong đó lấy ra 20% để vận hành xưởng sữa, 20% làm chi phí chung của đại đội, còn lại 60% thì căn cứ vào điểm công của đội viên nhiều hay ít tiến hành phân phát.
Cho nên, cho dù bên ngoài rất lạnh, nhưng người của cả đại đội đều chạy tới xưởng sữa, chờ phát tiền lương còn lại của năm nay.
DTV
Mười đồng đại đoàn kết chất đầy cả cái bàn, kế toán Tiền của đại đội ngồi trong phòng kế toán của xưởng sữa, căn cứ vào điểm công của các đội viên lần lượt kiểm tra đối chiếu số lượng.
Văn phòng hành chính bên cạnh thì chất đầy gạo, mì, lương thực, dầu, bánh quy, kẹo và các đồ vật khác, sau các đội viên lãnh được tiền lương thì lập tức đi qua phòng bên cạnh xem công nhân của xưởng sữa lĩnh phúc lợi mừng năm mới.