Mấy người Trương Thiên đợi một hồi, thẩm phán liên quan lần lượt trình diện.
Vì làm Điêu Quý tỉnh lại, luật sư miễn phí của bị cáo lần lượt sử dụng phương thức ấn huyệt nhân trung và sử dụng nước lạnh rửa mặt.
Chờ Điêu Quý tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là nhục mạ luật sư giúp anh ta.
“Mày muốn c.h.ế.t à! Dám lấy nước lạnh dội vào mặt tao!”
Sắc mặt của luật sư vốn nhiệt tình lập tức lạnh xuống, ngồi bên cạnh bắt đầu chuẩn bị cho phiên tòa kế tiếp.
Lúc này Điêu Quý mới thấy rõ ràng mình đang nơi nào, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Đây là đâu?”
Trương Thiên ngồi đối diện cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên là toà án, anh làm chuyện xấu chẳng lẽ còn tưởng tôi cứ bỏ qua như thế?”
“Tiện…”
Điêu Quý mới vừa thốt ra một chữ, thẩm phán phía trên lập tức quát lớn.
DTV
“Yên lặng!”
Điêu Quý ở đại đội muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với nơi như toà án này, trong hoàn cảnh này thì lập tức yên tĩnh lại.
Lúc này mọi người chú trọng hiệu suất, rất nhanh đã bắt đầu dò hỏi.
Trương Thiên trình bài những chuyện xảy ra bằng giọng điệu đầy cảm xúc, đặc biệt nhấn mạnh sự không biết làm sao của mình và vẻ mặt của kẻ ác Điêu Quý.
Chờ Trương Thiên nói xong, thẩm phán phía trên dò hỏi.
“Bị cáo có gì để giải thích không?”
“Cô ta đánh rắm!” Điêu Quý nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hoàn toàn không có đánh cướp cô ta, cô ta đang vu oan cho tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-374.html
.]
Cùng lắm là anh ta chỉ muốn đánh Triệu Tùng một trận, rồi sàm sỡ Trương Thiên một chút mà thôi.
Hốc mắt của Trương Thiên hơi hơi đỏ lên: “Tôi chỉ là có lòng tốt cứu người, nào biết đâu rằng lòng tốt lại mang phiền phức tới cho bản thân, anh ta cướp bóc tiền của tôi thì thôi vậy mà còn muốn sàm sỡ tôi, nếu không có các anh này đi ngang qua hỗ trợ thì hiện tại tôi đã đi nhảy sông!”
Cô nói xong, lập tức nhào vào trong lòng n.g.ự.c của Triệu Tùng bên cạnh, làm bộ khóc thút thít, bả vai run run, thoạt nhìn cực kỳ đau khổ.
Triệu Tùng bị cô nhào vào lòng như vậy, cả người cứng ngắc, tay mở ra, hư hư đỡ lấy bả vai của Trương Thiên, vẫn không nhúc nhích.
Thẩm phán phía trên viên tổng cộng có ba vị, ngồi ở chính giữa là một vị nữ tính, là người có thể đồng cảm với loại tình huống này nhất, lập tức mặt lạnh trợn mắt nhìn về phía Điêu Quý.
Điêu Quý nóng nảy, anh ta cuống quít đứng lên, lấy đồ trong túi của mình ra.
“Tôi thật sự không có, cô xem trong túi này của tôi đều là trống không…”
Ánh mắt của mọi người dừng ở một xấp tiền rơi xuống từ trong túi của anh ta, trong lúc nhất thời trong lòng mấy người vốn còn nghi vấn cũng bắt đầu nhìn Điêu Quý bằng ánh mắt không tốt.
“Vậy số tiền này anh giải thích thế nào?” Thẩm phán bên trái hỏi.
Điêu Quý sửng sốt một chút, nhặt tiền lên, hoang mang nói: “Tôi, tôi cướp lúc nào chứ?”
Chẳng lẽ anh ta thật sự cướp?
Còn về việc có phải Trương Thiên cố ý bỏ vào trong túi anh ta hay không?
Đừng nói giỡn, nhiều đại đoàn kết như thế vừa thấy là biết có vài trăm, nếu là vì vu oan bị người ta cướp thì bỏ mấy chục cũng đã đủ hình phạt, không cần thiết bỏ vài trăm xu.
Hơn nữa, ai nỡ chứ?
Thật ngại quá, Trương Thiên thật đúng là nỡ, là một gia đình có tài sản mười nghìn đồng, bốn trăm xu đối với cô mà nói thì hoàn toàn không coi là gì, nếu không phải không dễ giải thích thì cô có thể trực tiếp lấy ra bốn nghìn.
“Tôi có một vấn đề.” Luật sư phản biện giơ tay hỏi: “Nếu số tiền này thật là do Điêu Quý cướp bóc từ chỗ của Trương Thiên, xin hỏi đồng chí Trương Thiên, sao trên người của cô lại mang theo nhiều tiền như thế? Tôi đếm một chút, tổng cộng có bốn trăm xu, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ.”
Thời buổi này, cho dù là cán bộ đi công tác trong huyện thì cũng sẽ không mang theo bên mình nhiều tiền như thế, một nông dân bình thường như Trương Thiên thì sao sẽ có nhiều tiền ở trên người như thế?