“Mấy, mấy người một lũ điêu dân(*)! Mấy người tìm c.h.ế.t à! Tôi phải bảo ba tôi tống mấy người vào chuồng bò! Kéo đi diễu phố! Phê phán mấy người!”
(*) điêu tức là gian xảo, xảo quyệt, đểu cáng.
Điêu Quý c.h.ế.t cũng không hối cải, tiếp tục dùng lời để công kích những người này.
Mấy người nhìn nhau, đồng loạt lao tới, dùng tay chân giữ Điêu Quý lại tay đ.ấ.m chân đá.
“Cho anh trêu chọc vợ tôi này, cú đ.ấ.m này là thay vợ tôi đấm!”
“Em gái tôi là bị anh dọa đến mức nhảy sông, giờ vẫn chưa khỏi hẳn!”
“Cho anh mắng ba tôi này! Đánh c.h.ế.t anh!”
“Nếu không phải anh, chị gái tôi căn bản sẽ không chết!”
Trương Thiên đứng ở một bên, quan sát cảnh tượng đẫm m.á.u và đau buồn này.
“Anh đoán xem, Điêu Quý này rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người, phạm bao nhiêu tội?”
Trương Thiên cảm thấy Triệu Tùng bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói.
“…Nhiều không đếm xuể.”
Sau khi trầm ngâm một lúc, Triệu Tùng trả lời.
Trương Thiên nhếch khóe môi, giọng nói có chút lạnh lùng:
“Đúng vậy, chỉ mấy người này, bi thảm của mỗi nhà đều có liên quan đến Điêu Quý.”
Trong mắt cô dần dần bùng lên một ngọn lửa, càng cháy càng dữ dội, đáy lòng sôi sùng sục như nước sôi, không thể dịu xuống.
Triệu Tùng đứng bên cạnh, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt ngưng tụ trong đôi mắt sâu thẳm, rơi vào người Trương Thiên, hồi lâu không thể rời đi.
Đợi mấy người ngừng động tác, tiếng gào khóc ngăn không được nhất thời vang lên liên miên không dứt trong khu vực này, như than như khóc.
Trương Thiên và Triệu Tùng lặng lẽ nhìn 8 người này khóc lóc nước mắt giàn giụa, như muốn trút bỏ mọi phẫn uất bất bình và tủi thân mà họ đã gặp phải trong đời này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-372.html
.]
Đợi mấy người cuối cùng đã khóc đủ, Trương Thiên phát tiền cho 8 người.
Người đàn ông nằm trên tuyết lau nước mắt nước mũi, nói:
DTV
“Đồng chí, cô gọi tôi là Lão Mã là được, không cần đưa tôi nhiều như vậy, 20 là đủ rồi, trước đây tôi còn lừa hai người, thật sự xin lỗi.”
Anh ta buồn rười rượi, vẻ mặt ủ rũ.
Trương Thiên cười nhẹ, đếm ra 80 đồng đưa cho anh ta.
“Tôi đã nói gấp đôi là gấp đôi, nhận đi!”
Dưới thái độ cứng rắn của Trương Thiên, những người còn lại cũng ngại ngùng nhận lấy, tay cầm tiền hơi run rẩy.
Xác định tất cả mọi người đã nhận được tiền, Trương Thiên phủi những bông tuyết trên người rồi đi về phía Điêu Quý, người đã ngất xỉu vì đau.
“Tôi đã suy nghĩ, nhưng vẫn không thể bỏ qua Điêu Quý, người xấu như anh ta, nông trường cải tạo mới là nơi về của anh ta.”
Cô quay lại nhìn 8 người đang sững sờ, mỉm cười.
“Điêu Quý mai phục ở bên đường định cướp đoạt chúng tôi, không chỉ cướp lương một năm của tôi mà còn khiếm nhã với tôi, với tư cách là nạn nhân tôi không định nén giận trong lòng, nhóm các anh thấy việc nghĩa hăng hái làm có thể giúp tôi làm chứng, khiến những tội danh này của anh ta thực hiện không?”
Nói xong, lấy ra 400 đồng bỏ vào túi áo của Điêu Quý, không đợi mọi người phản ứng.
Nếu mấy người vẫn khiếp sợ ba của Điêu Quý, lựa chọn từ bỏ, cô không hề trách họ, cho dù giúp đỡ hay không, đều là tự do của họ.
Tuy nhiên, cô nhất định sẽ tố cáo, trước đây chỉ biết Điêu Quý thích trêu chọc vợ người ta và góa phụ, nhưng không ngờ lại làm nhiều chuyện không có tính người như vậy.
Đúng như cái gọi là trên làm dưới theo, khi con trai là cái đức hạnh này thì phần lớn ba cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Điêu Quý làm rất nhiều chuyện xấu như vậy, những đại đội bên cạnh như họ lại không biết, rất có thể là ba anh ta giúp đỡ che đậy.
Đã đến lúc kiện tất cả rồi!
Chuyện này, nếu đã gặp phải cô đương nhiên muốn quản, nếu bỏ qua cho kẻ xấu này, sau này sẽ có nhiều nữ giới bị nạn hơn, nói không chừng sau này đối phương còn trả đũa, gây rắc rối cho đại đội và mình.
Cô muốn ra tay trước chiếm lợi thế!
Vượt ra khỏi dự đoán của cô là, 8 người đó không có ai do dự, tất cả đều đồng ý.