Trương Thiên cạn lời.
“Anh ta còn chưa nghe ngóng xưởng sữa của chúng ta dựa vào ai mà phát triển?”
Bí thư là Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng nên xưởng sữa của họ thực chất không khác mấy so với quốc doanh.
Triệu Tùng im lặng hai giây.
“Có thể anh ta quên.”
Diêu Cách Mệnh bên kia đang giống như một con chim cút, bị cậu họ Trang Nguyên Chính chỉ vào mắng.
“Cháu nói cháu gây chuyện với ai? Lại đi chọc vào Trương Thiên của đại đội Hồng Quang.”
Trang Nguyên Chính tức giận, đi từ đầu này đến đầu kia.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diêu Cách Mệnh, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu đưa cháu tới đây là để cháu giúp cậu, không phải giúp cậu kết thù!”
Phó chủ nhiệm có tổng cộng hai trợ lý, ông ta và trợ lý còn lại thường cạnh tranh về mọi mặt, lần này nhân lúc Thạch Dũng thăng chức, ông ta đã cố gắng hết sức để đưa Diêu Cách Mệnh đến, chính vì nghĩ rằng có thể giúp được ông ta chút gì đó.
Trương Thiên bởi vì giúp chính phủ giải quyết vấn đề việc làm cho thanh niên đã một đường vươn lên, ông ta vốn muốn để Diêu Cách Mệnh sau khi trở thành lãnh đạo trang trại bò sữa tìm cách mở rộng quy mô, cũng noi gương Trương Thiên, giúp giải quyết vấn đề thất nghiệp trong thành phố hiện nay.
Không ngờ, mấy ngày nay bản thân ông ta bận không để ý đến được, nó lại làm hỏng việc lớn như vậy!
Diêu Cách Mệnh lại không cảm thấy mình đã làm sai.
Anh ta cứng đầu phản bác lại:
“Cái cô Trương Thiên đó chỉ là một con nhóc, có thể thành lập cái xưởng sữa đó ra phần nhiều là do ông nội nó là đại đội trưởng, ăn may lại gặp được bí thư, quy mô trang trại bò sữa quốc doanh của chúng ta lớn hơn nhiều của đại đội Hồng Quang, tại sao không thể đuổi con nhóc Trương Thiên đó đi tự mình làm?”
Một người phụ nữ có thể làm được chuyện gì? Đây đều là việc đàn ông nên làm, lớn như vậy mà chưa kết hôn, không chừng là do quá hiếu thắng nên không có người đàn ông nào muốn lấy.
Anh ta đã thỏa thuận với lãnh đạo hợp tác xã cung tiêu, sữa của trang trại bò sữa họ bán ở hợp tác xã cung tiêu mỗi chai sẽ có giá thấp hơn một xu so với sữa của xưởng sữa Hồng Quang.
Đến lúc đó chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền về.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-291.html
.]
Trang Nguyên Chính sắp tức chết.
“Cháu cho rằng bí thư giống như củ cải ở quầy bán rau, muốn gặp là gặp sao?!”
“Nó tìm được bí thư, còn để bí thư lấy ra nhiều cửa tiệm để thành lập quầy dịch vụ, thậm chí đặc biệt điều người của cơ quan chính phủ đến giúp quản lý, đây không phải là người đơn giản!”
“Não heo của cháu sao nghĩ ra ý tưởng này vậy?”
“Còn tìm người chặn hàng hợp tác xã cung tiêu?”
“Ngay từ đầu cậu không nên đưa cháu đến đây!”
Trang Nguyên Chính rất tức giận, nhìn táo Diêu Cách Mệnh mang đến không thuận mắt, khua tay hất xuống đất.
“Mau đến đại đội Hồng Quang gặp người ta xin lỗi cho cậu!”
Diêu Cách Mệnh không vui, lề mề ngồi yên.
Trang Nguyên Chính có thể làm trợ lý bên cạnh phó chủ nhiệm, nhìn mặt đoán ý là kỹ năng cơ bản, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Diêu Cách Mệnh.
Ông ta nén tức, nhìn dáng vẻ này, thật muốn để đối phương một mình đi xin lỗi, đoán chừng sẽ không làm đến nơi đến chốn, ngược lại có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Lẽ ra lúc đầu ông ta không nên bị em họ khóc vài câu liền đồng ý, bây giờ lại không thể đuổi người về được, bản thân còn đòi nhiều quà.
Thật đúng là tổn thất lớn!
Ông ta chán nản ngồi xuống ghế, ôm mặt im lặng một lúc.
“Cháu mang ít hoa quả theo, hôm nay cùng cậu đi nhận lỗi xin lỗi.”
Diêu Cách Mệnh mở to mắt giống như một con ếch tròn xoe.
“Có nghiêm trọng đến vậy không.”
Lại còn cần cậu họ của mình, trợ lý của phó chủ nhiệm đích thân đi xin lỗi.
Anh ta có chút không thể ngồi yên, m.ô.n.g dường như có đầy kiến, đứng ngồi không yên.
Tại sao mọi chuyện không phát triển như bản thân anh ta nghĩ?