Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 285




“Người nước ngoài cũng ăn cơm à.”

Chung Quyên đột nhiên hỏi.

Trương Hồng Binh hăng hái đáp lại:

“Họ ăn bánh mì, phết bơ!”

Cậu đã từng xem phim nước ngoài, trong đó có những thứ này!

DTV

Chung Quyên cắn một miếng bánh bao hấp, nói một cách mơ hồ:

“Mẹ đã từng nhìn thấy bánh mì, bơ trông thế nào?”

Cửa hàng bách hóa trong thành phố bán có bánh mì, bà ấy đã từng nhìn thấy, trông giống như chân gà.

“Bơ là bơ màu vàng, là tinh luyện từ trong sữa.”

Trương Thiên thuận miệng đáp.

Triệu Khoan suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên một chút tò mò.

“Bơ có ngon không ạ?”

Trương Thiên nhìn qua, trong mắt hàm chứa ý cười.

“Muốn ăn không?”

“Muốn ạ.”

Trương Hồng Binh và Triệu Khoan dùng sức gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

Trương Thiên uống một ngụm cháo cuối cùng trong bát, vỗ tay đứng dậy.

“Chị đi làm!”

Cho dù là bơ, bơ sữa(*) hay phô mai, cô đều biết làm hết!

(*) 黄油,酥油:黄油 do sữa bò tươi làm ra còn 酥油 do sữa bò Yak hoặc sữa dê làm ra.

Làm bơ rất đơn giản.

Đầu tiên, cần chuẩn bị sữa tươi, đổ sữa đã lọc vào nồi đun nóng tiệt trùng.

Sau khi đun nóng đến một mức độ nhất định, đưng vào đồ đựng sạch và để bên ngoài tiến hành ướp lạnh.

Nhân thời gian này, Trương Thiên thử làm phô mai.

Cô nhớ rằng, ở khu vực Vân Nam, có một loại sản phẩm từ sữa tên là bánh sữa, cách làm tương tự như phô mai, đều thêm acid, nhưng acid được thêm vào khác, sữa được sử dụng cũng có sự khác biệt.

Trương Thiên làm trong xưởng sữa, trong phân xưởng sản xuất không có đồ như giấm trắng, cô bèn trực tiếp lấy vài quả chanh từ siêu thị ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-285.html .]

Cô dùng mười cân sữa dê, đun nóng tiệt trùng, trực tiếp cho nước chanh vào khuấy đều.

Chất lỏng màu trắng trong nồi dần dần đông lại tạo thành sữa đông, nếu dùng sữa bò thì đây chính là phô mai.

Mười cân sữa dê làm được hai cân bánh sữa.

Trương Thiên cắt một ít đưa cho mấy người ông Dư Nguyên Trung nếm thử, khi tặng bánh sữa, đúng lúc gặp Bạch Thiển Thiển đang chơi ở nhà họ Yến.

“Tiểu Thiên, sao em lại đến bên này vậy.”

Bạch Thiển Thiển vui mừng đứng dậy ôm lấy cánh tay Trương Thiên.

Trương Thiên đưa cho Yến Vũ Hoa bên cạnh bánh sữa đã làm xong, cười nói:

“Tôi đột nhiên muốn thử làm bơ và phô mai, sau đó liền qua bên này.”

Hai năm qua, không biết tại sao, có lẽ là ban đầu Trương Thiên giúp đỡ Bạch Thiển Thiển, về sau đối phương cứ có thời gian là đến tìm Trương Thiên chơi, chơi rồi chơi thế là trở thành bạn bè.

Bạch Thiển Thiển nhìn bánh sữa trắng trong tay Yến Vũ Hoa, trong mắt hiện lên một chút tò mò.

“Đây là loại phô mai nào vậy?”

Trương Thiên ngẩn ra, nhớ đến điều kiện gia đình của Bạch Thiển Thiển khá tốt, có lẽ đã từng ăn phô mai.

“Thứ này tôi cũng không biết có tính là phô mai không, tôi làm nó bằng sữa dê và acid đó.”

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, cười nhẹ nói:

“Thật ra tôi nghĩ cái này nên gọi là bánh sữa, các cô có thể cắt ra chiên trong chảo một chút thử xem.”

Bạch Thiển Thiển nhìn Yến Vũ Hoa, trong ánh mắt có chút mong đợi:

“Anh Yến, em muốn ăn!”

Yến Vũ Hoa bất đắc dĩ gật đầu:

“Được, anh đi làm cho em.”

Chậc chậc chậc!

Trương Thiên không khỏi ngạc nhiên trong lòng, quả nhiên phụ nữ làm nũng số sướng nhất, Bạch Thiển Thiển vừa làm nũng, Yến Vũ Hoa gì cũng đồng ý.

Bạch Thiển Thiển muốn trò chuyện với Trương Thiên, nhưng Trương Thiên muốn nhanh chóng mang sữa dê để bên ngoài ướp lạnh về nhà bèn tạm biệt rồi rời đi.

Trên đường trở về còn gặp ba mẹ con Tiểu Tuyết đang vui đùa trong tuyết.

Tiểu Tuyết có hai đứa con, một con tên Tinh Tinh, một con tên Nguyệt Lượng, con đầu là đực, con sau là cái, hoàn hảo kế thừa vẻ oai phong uy vũ của ba và vẻ đẹp nhạy bén của mẹ.

Trương Thiên không quan tâm, nhìn hướng ba mẹ con nó đi, chắc là đi tìm ba của cún con.

Về đến nhà, trước hết lấy bánh sữa vừa làm ra, cho vào nồi, thêm nước và chiên một lúc, lấy ra cho người nhà nếm thử.