Nghe thấy có tiếng mở cửa, ông ấy rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
“Về rồi à.”
Ông ấy chào vợ mình, nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh, ánh mắt ôn hòa. “Đây chắc là đồng chí Trương Thiên của nhà máy gia công sữa tươi đại đội Hồng Quang phải không?”
“Đúng ạ, chào thư ký.”
Trương Thiên mím môi, có chút căng thẳng.
Tuy cô được sống thêm một kiếp nữa nhưng kiếp trước cũng không chưa từng nói chuyện với thư ký ở khoảng cách gần như thế này.
Thư ký và những vị lãnh đạo vẫn thường gặp trước kia không giống nhau, cô có chút không biết phải mở miệng thế nào.
May là có Cốc Tuệ ở bên cạnh giúp đỡ.
Cô ấy để Trương Thiên ngồi bên cạnh, cầm phích nước lên rót cho cô một ly, đồng thời mỉm cười nói:
“Đây là ở nhà, cũng không phải ở tòa nhà chính phủ, chúng ta thoải mái chút đi.”
Cô ấy đưa chiếc cốc tráng men rót đầy nước ấm cho Trương Thiên, chỉ về phía chồng nói:
“Đồng chí Tiểu Thiên, đây là chồng của tôi Tạ An, cháu gọi ông ấy là chú Tạ được rồi.”
Hai mắt Trương Thiên hơi mở to, tim đập nhanh không ngừng.
Ngưng trong giây lát, Trương Thiên lặng lẽ hít một hơi, nhếch khóe miệng. “Chào chú Tạ!”
Mối quan hệ đưa đến tận cửa, lần này không nắm bắt thì còn đợi lúc nào nữa!
Nụ cười của Cốc Tuệ và Tạ An càng đậm hơn.
“Hai người ngồi xuống nói chuyện, tôi đi giúp mẹ nấu cơm, đồng chí Tiểu Thiên ở lại ăn cơm nhé.”
Cốc Tuệ lấy tạp dề treo trên tường mặc vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-280.html
.]
DTV
“Dì gọi cháu là Tiểu Thiên đi, nghe thân thiết hơn.”
Trương Thiên cười nói.
Cố Tuệ nghe xong thì lập tức đồng ý. “Được, vậy cháu cũng đừng gọi tôi là nữ đồng chía, gọi dì Tuệ.”
“Được ạ, dì Tuệ.”
Trương Thiên ngồi xuống bên cạnh thư ký Tạ, tim đập bịch bịch.
Gọi mình đến thế này là có chuyện gì?
“Đồng chí Tiểu Thiên, xưởng sữa của cháu năm nay phát triển không tồi, rất tốt.”
Thư ký Tạ mở lời trước.
“Dưới huyện chúng ta công xã thiết lập nhà máy rất nhiều, nhưng đại đa số hoạt động được một hai năm là phá sản, số công xã tiếp tục kiên trì được đã rất ít, phát triển tốt lại càng ít hơn.”
“Xưởng sữa của các cháu chính là một trong số không tồi đó, năm nay thuế nộp lên trên là tám ngàn tệ, còn có thể cung cấp vị trí việc làm cho thanh niên trong thành phố, thật sự rất tốt.”
Thư ký Tạ tỏ ra hài lòng, từ lúc ông ấy nghe vợ nói về việc Xưởng sữa tươi Hồng Quang tìm khu phố để hợp tác cung cấp sữa tươi đã nảy ra ý tưởng mới.
Tài chính quốc gia thiếu hụt, không có nhiều vị trí công tác cho những sinh viên mới tốt nghiệp, hơn một ngàn sinh viên rơi vào tình trạng thất nghiệp, vô công rồi nghề ở trong thành phố.
Vì để giảm bớt phần áp lực này, lãnh đạo cấp trên đề xuất thanh niên trí thức về vùng quê, chuyển áp lực này xuống khu vực nông thôn, giải quyết vấn đề việc làm cho thanh niên, còn có thể tăng thêm lực lượng lao động cho khu vực nông thôn.
Nhưng không biết khi nào chính sách này mới dừng lại, nếu như bây giờ có một nhà máy có thể cung cấp một số vị trí công tác thì tuyệt đối là chuyện tốt với huyện của chúng ta.
Ông ấy tỉ mỉ theo dõi sự phát triển của xưởng sữa tươi Hồng Quang, tiềm năng rất lớn!
Nếu như xưởng sữa này có thể giải quyết vấn đề việc làm trong huyện hiện nay, ông ấy sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ.
Trương Thiên cũng hiểu mục đích thư ký Tạ tìm mình, trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô cười. “Trước mắt xưởng sữa của chúng cháu còn đang ở giai đoạn khởi đầu, về sau tùy theo số lượng tăng lên của sữa bò mà tăng thêm số lượng vị trí việc làm, suy cho cùng thì trong thành phố vẫn còn rất nhiều người chưa được tiếp cận với sữa tươi.”
“Kế hoạch của nhà máy chúng cháu là tranh thủ giúp mọi người sớm thực hiện được tự do sử dụng sữa tươi, kế hoạch công việc tiếp theo là đáp ứng nhu cầu dinh dưỡng của trẻ em dưới hai tuổi, người bệnh và người cao tuổi, từng bước mở rộng sang các nhóm đối tượng khác.”