Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 272






“Có chuyện gì thế ông.”

Cô chớp mắt và tò mò hỏi.

Trương Đại Ngưu cẩn thận hút một ngụm, thở ra khói rồi giải thích:

“Lãnh đạo công xã nói vụ thu hoạch này đại đội của chúng ta đã làm rất tốt, không chỉ chủ động giúp đỡ đại đội Hồng Kỳ thu hoạch lúa vụ chiêm và giải quyết chuyện bất bình, còn giúp đại đội khác, thể hiện tinh thần đoàn kết, cống hiến nên đã quyết định khôi phục tư cách tranh cử giải thưởng gương mẫu của đại đội chúng ta.”

Hóa ra là như vậy! Trương Thiên bừng tỉnh.

“Vậy rất tốt, chắc chắn ông rất vui đúng chứ.”

Cô cười hì hì nói.

Trương Đại Ngưu cười đến mức mặt nhăn như một đóa hoa:

“Vui!”

Ăn cơm trưa cũng ăn nhiều hơn một bát.

Nếu đã quyết định phân phát lương thực trước, chiều hôm đó Trương Đại Ngưu đã bắt đầu thông báo trên đài phát thanh, rất nhanh khu vực gần kho lương thực đã đông đúc người.

Trương Đại Ngưu cử một số người đi theo máy kéo đến công xã để nộp lương thực, sau đó bắt đầu phân phát số lương thực còn lại.

Lần này, Trương Thiên đứng đầu hàng, nhanh chóng nhận lương thực của mình xong, đồng thời cũng đưa lương thực của những người khác trong gia đình mình bằng xe đẩy.

“Con lấy hai lăm ký lúa mì gửi cho anh Hai trong thành phố, dặn nó đừng lo không mua được lương thực, trong nhà có rất nhiều lương thực.”

Chung Quyên chất đầy hai bao lúa mì, đặt chúng ở phía sau xe đạp của Trương Thiên.

Ngoài bà nội Vương Nhã Tĩnh, ngay cả Triệu Khoan nhỏ nhất cũng có thể cắt cỏ xanh đổi lấy điểm công, một nhà có năm người đi làm, điểm công nhiều, lương thực nhiều, không cần lo lắng.

Nói xong bà ấy đặt một bó rau khác lên trên.

Trương Thiên kiểm tra một chút, chắc chắn dây đã buộc chắc và không bị rơi ra mơi đi.

Lần này đến lầu Đồng Tử, cô có thể cảm nhận được bầu không khí rõ ràng đã khác, mỗi lần cô đến đều có mấy người mỉa mai đưa theo những đồ ăn không đáng tiền, không phóng khoáng chút nào.

Về cơ bản Trương Thiên phớt lờ đối phương, không thèm chấp loại người này mới là cách phản kích tốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-272.html .]

Lần gặp này không giống những lần trước, hiếm khi thấy gương mặt tươi cười, dọa Trương Thiên hú hồn.

“Đồng chí Trương đến rồi.”

Một bác gái nhiệt tình chào hỏi, còn muốn đưa tay nhận lấy bao tải từ tay Trương Thiên xem xem, nhưng Trương Thiên đã tránh được.

“Chắc chắn lần này cô đưa lương thực đến đúng chứ? Nghe nói cô là người của đại đội Hồng Quang, lương thực của đại đội các cô rất nhiều đúng chứ?’ Bác gái hỏi dò.

Mặt Trương Thiên không biểu cảm nói:

DTV

“Cũng được, người trong nhà ăn cũng đủ, nếu lương thực nhà bác gái không đủ có thể đến trạm lương thực mua, lương thực ở đó rất nhiều.”

Bác gái cười mỉa, sau khi thấy Trương Thiên đi vào nhà đã lập tức quay về dáng vẻ thường ngày, nhìn về hướng hành lang rồi nhổ ngụm nước bọt.

Chỉ có chị dâu Hai ở nhà, nhưng hôm nay là cuối tuần, anh Hai chắc hẳn cũng ở nhà mới đúng.

“Anh Hai đâu chị.”

Trương Thiên đặt bao tải xuống, nhét một viên kẹo vào miệng cháu trai Đông Đông.

Mao Bình rót nước cho Trương Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Anh trai em đang tăng ca, xưởng nhận rất nhiều đơn hàng, bận rộn hơn một tuần nay.” Chị ấy trông rất vui vẻ, mở chiếc bao mà Trương Thiên mang đến.

“Đây là lúa mì mới thu hoạch năm nay phải không.”

Chị ấy cầm một nắm lúa mì lên nhìn.

Trương Thiên nhấp một ngụm nước, gật đầu nói:

“Đại đội lân cận muốn mượn lương thực,nên ông nội phát đồ lương thực trước, trong nhà còn rất nhiều lương thực, anh chị sắp ăn xong hãy nhờ người đưa sữa ở hợp tác xã cung tiêu một tiếng, em sẽ đưa đến cho anh chị tiếp.”

“Đông Đông đang ở độ tuổi phát triển nên không thể ăn thiếu không no được.”

Mao Bình vốn định nói đừng gửi lương thực đến nữa, nhưng khi nghe nhắc đến Đông Đông, chị ấy đã dừng lại, ngập ngừng đồng ý.

“Vậy được, cảm ơn em nhiều.”

Chị cất lúa mì vào tủ để bảo quản và nói:

“Em không biết mấy ngày nay người cướp lương thực điên cuồng thế nào đây, từ khi mọi người biết sản lượng lúa mì năm nay bị giảm đều lo sau này không mua được lương thực để ăn, giống như kẻ điên, mỗi ngày đều đến trạm lương thực mua lương thực.”