“Anh thấy được không?”
Triệu Tùng suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Được, lát nữa tôi sẽ đi tìm bọn họ.”
“Vậy nhờ anh rồi.”
Trương Thiên cười rồi rời đi, tiếp tục làm công việc của mình.
Còn nhiều lúa mì cần được xử lý, cho dù muốn sang giúp đại đội Hồng kỳ cũng phải làm xong chuyện nhà mình rồi mới tính tiếp.
Cả đại đội làm việc cùng nhau, mất hai ngày để đập, phơi khô, đóng bao và cất lúa mì.
Chuyện đại đội mình đã giải quyết xong rồi, tiếp theo là sang giúp đỡ đại đội Hồng Kỳ.
Trương Đại Ngưu đứng trước cánh đồng lúa mì, vừa nói xong chuyện này đã lập tức có ý kiến phản đối.
“Tại sao chúng ta phải đến đó, nếu người bên kia muốn chúng ta giúp đỡ thì phải tự đến đây nhờ chúng ta.”
Trương Cốc Mãn tức giận nói.
“Đúng vậy, bình thường chúng ta còn bị họ xỉa xói, giờ còn chạy sang giúp họ, chắc chắn họ sẽ cười chúng ta!”
“Tôi không đi!”
Trương Đại Ngưu và bí thư Phạm nhìn những thanh niên ầm ĩ, đợi họ ầm ĩ xong, Trương Đại Ngưu nói những điều Trương Thiên đã nói.
Đam người lập tức yên tĩnh lại.
“Cài này, nếu như vậy thực sự có thể tìm được vợ, cũng không phải là không đi được, cứ coi như đến thể hiện mình ở nhà ba mẹ vợ.” Một thanh niên gãi đầu do dự nói.
“Tôi nhất định phải xem dáng vẻ những tên nhóc kia muốn nói nhưng lại nghẹn lại không dám nói còn phải nói giúp tôi.”
Một thanh niên khác bị chế giễu nặng nề hung hăng nói.
Chưa đến hai phút sau, đã có một nhóm thanh niên muốn đi giúp đại đội Hồng kỳ.
Trương Đại Ngưu và bí thư Phạm nhìn nhau.
““Mọi người chọn một người dẫn đội, đến lúc đó sẽ làm việc theo sự chỉ dẫn của anh ta, tránh khỏi hỗn loạn.” Trương Đại Ngưu lớn tiếng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-269.html
.]
DTV
Lần này sang giúp đại đội Hồng Kỳ, ông không thể ra mặt, bản thân chỉ đạo khác với việc những thanh niên này tự mình sang giúp đỡ, kết quả cũng khác nhau.
Đương nhiên, việc này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, thực tế thì ông đã nói chuyện này với đại đội trưởng Vu Siêu, ông cũng sẽ âm thầm tìm người giúp đỡ.
Nhưng, dù nói là để họ chọn người dẫn đội nhưng trên thực tế Triệu Tùng đã chào hỏi trước với vài người.
Lúc Cốc Mãn Thương thảo luận xem ai sẽ dẫn đầu, anh ta hét lớn:
“Đương nhiên là chọn anh Triệu Tùng rồi!”
“Tôi cũng đồng ý chọn anh Triệu Tống làm người dẫn đội!”
Ngoại trừ một số thanh niên muốn thể hiện bản thân, những người còn lại đều đồng ý Triệu Tùng sẽ là người dẫn đội sang giúp đại đội Hồng Kỳ.
Đại đội để lại năm chiếc máy gặt để làm thuê cho đại đội khác, những máy còn lại đều do Triệu Tùng đưa sang giúp đỡ đại đội Hồng Kỳ.
Những người đến giúp đỡ lần này đều là nam thanh niên, khoảng trăm người mang theo năm máy gặt và liềm, khí hung hãn chạy đến địa phận của đại đội Hồng Kỳ.
Lúc đầu, những kẻ cậu nhóc đại đội Hồng Kỳ còn tưởng rằng những người này đến đây để kiếm chuyện.
“Các ngươi muốn làm gì?.”
Hứa Anh, một thành viên trẻ tuổi đại đội Hồng Kỳ đứng ở phía trước, giống như một tòa tháp cao chắn ngang đường đi.
Triệu Tùng mỉm cười chỉ vào chiếc máy gặt trên xe bên cạnh.
“Chúng tôi tới đây để giúp đỡ, năm máy gặt chắc chắn nhanh hơn một máy của mọi người rất nhiều, hơn nữa anh cũng thấy trên trời nhiều mây đen như vậy, lúa mì trên đồng lúa mì không thể chờ được nữa, anh có chắc chắn muốn cùng chúng tôi lãng phí thời gian ở đây không?”
Dù đến giúp đỡ nhưng thái độ cũng không thể quá yếu đuối, phải cứng rắn, đại đội mình phải chiếm ưu thế.
“Máy gặt!”
“Chắc chắn nhanh rồi!”
“Tốt quá rồi, chắc chắn chúng ta sẽ thu hoạch lúa mì xong sớm hơn!”
“Người của đại đội Hồng Quang họ lại tốt như vậy ư?”
“Tôi mặc kệ là tốt bụng hay không, chỉ cần giúp chúng ta thu hoạch lúa mì, như vậy là người tốt rồi!”
Hứa Anh giật mình, nhìn ánh mắt mong đợi của người phía sau, mím môi dưới, rồi gật đầu.
“Các anh đến cánh đồng bên cạnh đi, lúa mì ở cánh đồng đó đã chín rồi.”