May là nhân viên làm việc ở xưởng sữa của cô không nhiều, cũng chẳng phải loại người lắm mồm nhiều chuyện, nếu không bản thân chắc chắn sẽ phiền c.h.ế.t đi được.
Trương Thiên lắc đầu trở về nhà.
Cô còn phải dán áp phích chữ lớn cho xưởng sữa để tuyển công nhân, khối lượng công việc ngày càng tăng, cũng đã đến lúc phải tuyển thêm công nhân rồi.
Vừa dán áp phích chữ lớn lên tấm bảng của sân đại đội, tin xưởng sữa tuyển công nhân viên đã nhanh chóng truyền đi khắp đại đội Hồng Quang.
“Nghe tin gì chưa? Xưởng sữa của đại đội lại tuyển thêm công nhân rồi!”
“Thật sao? Ai ya, tôi phải ôn lại kiến thức đã học vào năm ngoái mới được, lần này nhất định phải thi đỗ, đi làm công nhân!”
“Bà đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, do con trai bà tham gia vụ ẩu đả với đại đội Hồng Kỳ, nên nhà bà đã mất đi tư cách tham gia đợt tuyển công nhân của xưởng sữa lần này rồi.”
Trong giọng điệu của người nói còn mang theo một chút thông cảm.
“Gì cơ!”
“Không sao, đợi đợt tuyển công nhân sau, bà vẫn có thể tham gia ứng tuyển.”
“Tôi, để tôi đánh c.h.ế.t thằng nhãi này.”
Điều kiện này được Trương Thiên thêm vào sau khi cô đã suy nghĩ rất kỹ.
Cũng xem như là một bài học cho mọi người, để sau này khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không thể hơi tí đã động tay động chân, nếu không sau này khi tuyển công nhân cũng sẽ không được tham gia ứng tuyển.
Liên quan đến chuyện này, có không ít người tìm Trương Thiên để xin giúp đỡ.
Nhưng cô đã chọn cách đóng cửa thật chặt, không để cho ai vào, cho dù đặt quà trước cửa, cũng sẽ bảo em Tư mang trả về.
Hôm đó, mãi cho đến buổi tối, trời đã tối om, Trương Đại Ngưu mới trở về.
Ông bị răn dạy cả một buổi chiều, việc đầu tiên khi về đến nhà là uống nước, uống một hơi hết hai ly đầy.
Sau đó Trương Thiên nói với ông nội về điều kiện tuyển công nhân lần này của mình và đã được ông đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-265.html
.]
“Làm rất tốt, nên cho mấy thằng nhãi đó một bài học, sau này làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ càng trước.”
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi đến tối, sang ngày hôm sau, Trương Thiên vẫn như lần trước, ghi tên những đội viên đến báo danh sau đó mới tập trung việc huấn luyện thi cử.
Chẳng qua sau khi thi xong, cô đã trông thấy một người khiến cô rất bất ngờ.
…
Kỳ thi lần này vẫn là lựa chọn dựa trên thành tích, cuối cùng có mười người được chọn.
Khi Trương Thiên kết thúc cuộc họp với mọi người, giải thích các nội quy quy định của xưởng, tiền lương, phúc lợi, khen thưởng và khoản phạt xong, cô bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà.
Người ở các bộ phận khác nhau của xưởng sửa hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề trong bộ phận của mình, chỉ cần mọi người tuân thủ theo quy trình mà cô đã đặt ra, thì cô có mặt ở đó hay không cũng không quan trọng.
Trương Thiên đeo túi đeo vai chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhìn thấy Ngụy Ngưu Lan và một nhân viên mới vào trông khá quen mắt đi tới.
“Thím Ngưu Lan, thím có chuyện gì sao ạ.”
Trương Thiên dừng lại cười hỏi.
Ngụy Ngưu Lan trông có vẻ hơi mất tự nhiên nhưng cũng có chút vui mừng, bà ấy kéo người đàn ông đứng ở phía sau ra.
“Xưởng trưởng Trương Thiên, đây là chồng của thím, tên là Cốc Đắc Thủy.”
Trương Thiên suy nghĩ một chút, Cốc Đắc Thủy? Hình như cô đã nghe thấy tên này ở đâu đó rồi thì phải?
Đúng rồi! Là Cốc Đắc Thủy bị bắt khi tới chợ đen đổi lương thực! Là người đàn ông quần áo rách rưới cô gặp trên đường trở về lần trước!
Thảo nào, chắc là ông ấy mới trở về từ trại cải tạo.
Nhưng đối phương có thể thi đỗ làm công nhân của xưởng sửa, điều này đã chứng minh ở khía cạnh học tập và làm việc không có vấn đề gì, vậy tại sao họ lại chủ động đến tìm mình chứ?
“Thím có chuyện gì muốn nhờ cháu giúp ạ?”
DTV
Cô chủ động lên tiếng hỏi.
Ngụy Ngưu Lan có chút lo lắng, bà ấy hơi mím môi: