“Anh Triệu Tùng kêu cháu mau chạy tới chỗ của đại đội trưởng, họ đánh nhau to lắm, không thể can nổi!”
Sắc mặt của Trương Đại Ngưu càng thêm khó coi, ông lên tiếng hỏi:
“Ở đó ước chừng có bao nhiêu người?”
Ông có dự cảm không tốt lắm.
Lý Cẩu Đản suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Khoảng 30-40 người ạ?”
Trương Thiên trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu.
Đây có thể coi là đánh nhau quy mô lớn, đã vậy lý do còn chẳng ra làm sao.
Cô liếc nhìn khuôn mặt của ông nội, đen sì không khác gì Bao Thanh Thiên.
Xem ra năm nay đại đội không còn hy vọng thăng tiến nữa rồi.
Cô thầm thở dài…
Khi nhóm người Trương Thiên đuổi đến, khung cảnh rất hỗn loạn.
DTV
Có hơn 20 người chen chúc trên bãi cỏ ven đường, tay đ.ấ.m chân đá loạn xạ, một vòng người vây lại gần đó, có đại đội mình, còn có cả mấy đại đội gần đó, tất cả đều đến để hóng hớt.
Vì đánh nhau tập thể nên mọi người chỉ có thể đứng ở bên cạnh khuyên, không dám chen vào để can ngăn, sợ mình bị liên lụy.
Dường như nhóm người cãi nhau này vẫn còn chút lí trí, không dùng vũ khí sắc bén như lưỡi liềm hay cuốc mà chỉ vật lộn nhau bằng tay không.
Cùng với những tiếng cãi vã ầm ĩ, mọi người vật lộn nhau, anh đ.ấ.m tôi một đấm, tôi trả lại anh một tát, anh kéo đầu tôi, tôi đá đũng quần anh.
Nhất thời, tiếng chửi bậy, tiếng thét chói tai, tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, cả đám đánh nhau vô cùng ác liệt, mắt đỏ hoe, dùng tay, chân và hàm răng để đánh nhau với đối thủ.
Trương Đại Ngưu nhìn thấy cảnh này bèn nổi giận.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay lại!”
Có người tinh mắt nhìn thấy, lập tức tỉnh lại, ôm đồng bọn vẫn còn đánh nhau bên cạnh lại.
“Đại đội trưởng đến rồi! Mau dừng tay!”
Những người khác cũng nhận ra có người đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-263.html
.]
“Là đại đội trưởng!”
“Đại đội trưởng đến rồi!”
“Đại đội trưởng, do đại đội Hồng Kỳ ra tay trước, chúng tôi chỉ đánh trả thôi!”
“Đúng vậy, đại đội trưởng, chúng tôi bị ép phải đánh!”
Người của đại đội Hồng Quang phàn nàn với Trương Đại Ngưu, khiến người của đại đội Hồng Kỳ bất mãn.
“Chó má! Rõ ràng là mấy người ra tay trước!”
“Bọn tôi chỉ nói hai câu mà thôi, nhưng cũng là do mấy người làm sai trước, còn sợ người khác nói à?”
“Hơn nữa, bọn tôi cũng chỉ nói sự thật, anh không thích nghe thì đừng nghe, ai ngờ được mấy người lại ra tay, còn muốn vu khống bọn tôi!”
“Đội trưởng Trương Đại Ngưu, thật sự không phải do chúng tôi ra tay trước!”
Đại đội Hồng Kỳ và đại đội Hồng Quang cũng gần nhau, bình thường mối quan hệ giữa hai đại đội cũng xem như là không tệ.
Trương Đại Ngưu hơi nhức đầu.
Trương Thiên đi bên cạnh suy nghĩ một lúc, đoán chừng người trong cuộc cũng không nhớ chuyện lần này rốt cuộc là do bên nào ra tay trước, chắc hẳn người đứng xem còn có khả năng nhớ.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng giải quyết việc này, tránh để mâu thuẫn càng lớn, ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm của hai đại đội.
Hai đại đội đã giao hôn nhiều năm, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai đại đội thì thật không ổn chút nào.
Nhưng lúc đầu khi Trương Đại Ngưu đến công xã để báo cáo, ông đã nói lý do là đội viên đại đội mình thông cảm với hoàn cảnh của Trịnh Nguyên Anh nên mới cho cô ta vay tiền.
Nhưng khi Cẩu Đản đến báo tin lại nói rằng người của đại đội Hồng Kỳ nói đội viên mình cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ắt hẳn chuyện này là do mấy cô dì chú bác trong đại đội đã lắm miệng, kể lại mấy chuyện đáng xấu hổ này cho nhà mẹ đẻ nghe.
Trương Thiên bất lực đỡ trán.
Trương Đại Ngưu cũng vừa hay nghĩ đến chuyện này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ông nhìn đám đông sau đó chỉ vào Triệu Tùng.
“Thằng nhóc nhà họ Triệu, cậu nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Tùng đứng dậy, bình tĩnh nói:
“Hôm nay chúng cháu vừa đi vẩy nước cho lúa mì thì nghe thấy người của đại đội Hồng Kỳ sát vách đang bàn về vụ lừa tiền gì đó. Đội viên của chúng ta không nhịn được đã mắng mỏ người bên kia mấy câu, ai ngờ bọn họ lại trực tiếp đi tới trước mặt đội viên của chúng ta chửi rủa.”