Đến giờ ăn tối, mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ.
Trương Đại Ngưu cắn một miếng bánh rán nhân hẹ, mơ hồ không rõ nói:
“Đã đón thanh niên trí thức Trịnh kia về chưa?”
“Đón về rồi ạ, cũng đã nói với thanh niên trí thức Trịnh chuyện đại đội chúng ta sẽ điều cô ta về. Có điều lý do không phải là bởi vì cô ta có ý đồ phóng hỏa, mà là không thích ứng được với môi trường ở đây.”
Trương Vệ Quốc uống một hớp nước cháo, lại cắn một miếng bánh rán nhân hẹ.
“Ngon thật.”
Khóe miệng ông ấy lộ ra nụ cười mãn nguyện, hai mắt nheo lại thành một đường thẳng.
Trương Thiên vừa nghe mọi người nói chuyện vừa chậm rãi ăn.
Ăn cơm xong, cô nghỉ ngơi một lát, đang định đi lấy hai củ khoai lang được vùi ở trong đống tro bếp, lại nhìn thấy bên ngoài có mấy người đang đi tới.
Là nhóm thanh niên trí thức với người dẫn đầu là Bạch Thiển Thiển.
Chẳng mấy chốc nhóm người đã tới gần, vừa trông thấy Trương Thiên, họ vội vàng lên tiếng hỏi:
“Đồng chí Trương Thiên, xin hỏi đại đội trưởng có ở nhà không?”
Trương Thiên gật đầu.
“Có, ông tôi đang ở nhà. Mọi người vào trong nhà ngồi trước đi, tôi sẽ đi gọi ông.”
Cô dẫn mấy người đi vào phòng khách, còn mở tivi lên cho bọn họ xem, sau đó mới quay người đi tìm ông nội.
DTV
Lúc này Trương Đại Ngưu cũng vừa tỉnh ngủ, nghe Trương Thiên nói nhóm thanh niên trí thức muốn tìm mình, ông suy nghĩ một lát, sau đó mặc quần áo đi đến phòng khách.
Mấy người nhìn thấy Trương Đại Ngưu tiến vào, lập tức đứng dậy.
“Chào đại đội trưởng.”
“Chào mọi người.”
Trương Đại Ngưu ngồi trên giường sưởi, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-257.html
.]
“Không biết hôm nay mọi người đến đây tìm tôi là có việc gì?”
Đã vậy còn vô cùng đông đủ.
Trương Thiên tìm một vị trí ngồi xuống, cô cũng rất muốn biết vì sao mấy người này lại tới đây.
Triệu Văn Bác đang định mở miệng thì lại bị Ngô Hướng Đảng ở bên cạnh giành nói trước.
“Đại đội trưởng, mấy người chúng cháu đã suy nghĩ, định sẽ nuôi vài con lợn. Nghe nói ở trên huyện thành vừa nhập về một đàn lợn trắng, không giống với lợn đen mà đại đội chúng ta đang nuôi. Một con lợn trắng có thể tăng hơn trăm cân trong vòng một năm, ăn ít lớn nhanh! Đến cuối năm, mọi người còn có thể chia nhau mấy cân thịt!”
Anh ta nói xong, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Trương Đại Ngưu.
Bạch Thiển Thiển và Yến Hoa ngồi ở một bên nãy giờ vẫn chưa nói gì, chỉ liếc nhìn anh ta một cái.
Triệu Văn Bác bị cướp lời cũng không hề cảm thấy tức giận, vẫn giữ dáng vẻ vui mừng không chút để tâm.
“Lợn trắng cần ăn thức ăn gia súc, mà giá của thứ này cũng không hề rẻ.”
Trương Thiên ở bên cạnh lên tiếng.
Ngô Hướng Đảng hé miệng, vẻ mặt có chút hoảng loạn nhìn về phia Triệu Văn Bác.
“Chúng cháu đã tính qua rồi, một năm một con lợn cần ăn ít nhất 100 cân thức ăn gia súc, thứ này bao gồm cám gạo, cám lúa mì, bã hạt cải dầu, bã đậu phộng, bã rượu, ngô, lúa mì, cao lương, bột cá, bột xương, v.v mà những thứ này chúng ta hoàn toàn có thể tự làm được ạ.”
Bạch Thiển Thiển lấy ra một cuốn sổ, nhìn vào đó rồi lên tiếng giải thích.
Triệu Văn Bác ở bên cạnh cũng mở miệng nói:
“Mẹ cháu làm việc ở nhà máy chế biến thức ăn gia súc, thế nên cháu nắm rất rõ tỉ lệ chế biến, thế nên chúng ta hoàn toàn có thể tự xử lý vấn đề về thức ăn gia súc này ạ.”
Trương Đại Ngưu gật đầu.
“Các cháu đã suy nghĩ được đến mức đó thì chúng ta cứ nuôi thử xem sao. Nếu thiếu kinh phí thì cứ đến tìm kế toán Tiền.”
Nhóm thanh niên trí thức này có việc để làm cũng là một chuyện tốt, tránh để xảy ra trường hợp bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi gây thêm chuyện cho đại đội.
Những con lợn giống mà đại đội đã lĩnh vào tháng trước vẫn là giống lợn đen quen thuộc, nếu như đàn lợn trắng này đến cuối năm có thể tăng trọng lên hơn một trăm cân thì năm sau đại đội sẽ nuôi lợn trắng.
Mấy người Bạch Thiển Thiển có được sự đồng ý của Trương Đại Ngưu, mặt mũi hân hoan đứng lên, nói lời tạm biệt rồi rời đi.