Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 255




Trương Thiên đứng ở trong phòng, cầm hai chai sữa đặt lên trên bàn của chủ nhiệm phòng mua.

“Chào chú, cháu là Trương Thiên - xưởng trưởng của xưởng chế biến sữa tươi đại đội Hồng Quang. Cháu nghe nói có rất nhiều người bệnh trong bệnh viện cần uống sữa, đáng tiếc sữa của bệnh viện không đủ. Bệnh nhân muốn uống sữa nhưng lại không có sữa để uống, lãnh đạo của đại đội chúng cháu nghe xong thì rất đau lòng, muốn bán sữa tươi cho bệnh viện. Mục đích là để các đồng chí có nhu cầu uống sữa sẽ có đủ sữa tươi để uống, từ đó cải thiện được sức khỏe!”

Lời nói của Trương Thiên vô cùng chân thành, chủ nhiệm phòng mua tất nhiên là tin tưởng không hề nghi ngờ.

Chú ấy đứng dậy, nắm chặt lấy tay Trương Thiên:

“Cảm ơn cháu! Thật sự là vô cùng cảm ơn cháu! Bệnh viện chúng tôi đúng là rất cần có thêm nguồn cung ứng sữa tươi! Chỉ là không biết một ngày đại đội của cháu có thể cung ứng được bao nhiêu lít sữa?”

Bệnh viện có quá nhiều người cần uống sữa, những người làm lãnh đạo như họ cũng rất khó xử.

Năm nay bên phía trạm sữa đã vận chuyển rất nhiều sữa tươi đến đây, nhưng đáng tiếc vẫn là cung không đủ cầu.

Khóe miệng của Trương Thiên hơi nhếch lên:

“Một ngày có thể cung cấp một trăm chai, hiện tại đại đội của cháu đang có 2 con bò sữa và hơn 60 con dê sữa, về sau sản lượng sữa chắc chắn sẽ tăng lên nhiều hơn. Một khi sản lượng sữa tăng lên, đại đội cháu sẽ ưu tiên cung ứng cho bệnh viện trước, để người bệnh sẽ có đủ sữa để uống, từ đó cải thiện được sức khỏe!”

“Đồng thời, sữa này là để cho người bệnh dùng, nên giá cả sẽ giảm bớt một chút, cháu chỉ lấy giá 2 xu 1 một chai thôi, nhưng bệnh viện phải thu lại chai không giúp cháu ạ.”

“Vả lại chú yên tâm, toàn bộ chai sữa của đại đội cháu đều được khử trùng bằng hơi nước ở nhiệt độ cao, sẽ không có bệnh khuẩn ở trong đó.”

“Tất nhiên bên phía bệnh viện cũng có thể lựa chọn phương án mua theo thùng, giá cả sẽ rẻ hơn đôi chút.”

Lúc trước cô đã nhờ người đi mua một số thùng đựng có nắp, một thùng như vậy sẽ chứa được 25 lít sữa.

Chủ nhiệm phòng mua rất vui vẻ, tuy rằng một trăm chai sữa tươi chẳng khác nào là muối bỏ biển, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giải quyết một phần vấn đề.

Vả lại có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy.

“Vậy chúng tôi sẽ mua theo thùng!”

“Sau này sản lượng sữa tươi tăng lên thì cháu nhất định phải nhớ rõ cung cấp cho bệnh viện của chúng tôi trước nhé.”

Chủ nhiệm phòng mua nhiệt tình nói.

Trương Thiên cười gật đầu, lại hỏi:

“Bởi vì sữa dê có mùi tanh, nên đại đội cháu đã tiến hành chế biến sữa dê để khử mùi tanh. Hiện giờ bên cháu có hai loại là sữa dê hạnh nhân và sữa dê trà xanh, chú xem bên phía bệnh viện muốn mua loại đã qua chế biến hay là chưa qua chế biến ạ?”

Chủ nhiệm phòng mua suy nghĩ một chút, sau đó nói:

“Sữa dê nguyên chất đi, tránh trường hợp có một vài người bệnh dị ứng với hạnh nhân hoặc trà xanh.”

Chốt đơn.

Trương Thiên và chủ nhiệm ký một hợp đồng, hai bên cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Ra khỏi bệnh viện, Trương Thiên vừa mới ngồi lên yên xe đạp, bèn thấy trên tay người phụ nữ lúc trước đang cầm một chai sữa, khí thế rào rạt xông về phía cô.

Trương Thiên đạp bàn đạp, đầu xe vừa chuyển, rất nhanh đã đạp đi thật xa, để lại người phụ nữ không cam lòng mà hét to ở phía đằng sau.

“Tôi không chê đắt, cô bán cho tôi một chai đi! Từ từ, cô mau quay lại đây!”

Trương Thiên mắt điếc tai ngơ, vùi đầu lái xe.

Sớm biết như vậy, cần gì lúc trước.

Đáng đời!



DTV

Sau khi vụ xuân trôi qua, Trương Thiên cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Mỗi ngày sau khi thức dậy, việc đầu tiên cô làm là đến xưởng sữa để bỏ thêm ít sữa từ trong siêu thị, sau đó trở về nhà nằm trên giường xem tivi, không có gì xem nữa thì đi ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một lúc rồi lại bật tivi lên xem.