Trương Thiên đẩy xe đạp của mình ra, giao cho Yến Vũ Hoa, khóe mắt còn có chút tò mò liếc nhìn cô gái tên là Bạch Thiển Thiển này.
Không hổ là nữ chính trong tiểu thuyết, dáng vẻ thật đúng là không chê vào đâu được, làn da trắng nõn mịn màng, xinh đẹp nhã nhặn giống như bông tuyết liên nở rộ trên núi tuyết.
Nhưng khi ở trước mặt Yến Vũ Hoa, bông hoa này lại biến thành thược dược nóng cháy.
Có thể là do ánh mắt của Trương Thiên quá rõ ràng, Bạch Thiển Thiển thoạt nhìn có chút ngại ngùng.
Yến Vũ Hoa bèn lên tiếng giới thiệu.
Anh ta chỉ vào Bạch Thiển Thiển trước:
“Cô ấy là bạn của tôi, tên là Bạch Thiển Thiển, là thanh niên trí thức mới được điều tới đại đội chúng ta.”
Sau đó lại chỉ vào Trương Thiên, giới thiệu cho Bạch Thiển Thiển:
“Vị này là đồng chí Trương Thiên, cô ấy rất giỏi, là xưởng trưởng của xưởng sữa trong đại đội, cũng là nhân viên chăn nuôi kiêm người phụ trách của cơ sở chăn nuôi.”
“Chào cô.”
Bạch Thiển Thiển vươn tay, ánh mắt thân thiện.
Trương Thiên cũng mỉm cười nắm lấy:
“Chào cô.”
‘Nữ chính.’
Trong lòng Trương Thiên âm thầm bổ sung thêm một câu
DTV
Mượn được xe, hai người lập tức đạp xe đi tới bưu cục của công xã để gọi điện thoại.
Sau khi đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Ba Bạch mẹ Bạch ở đầu dây bên kia vừa nghe là con gái gọi điện thoại, hai ông bà không khỏi vui mừng đến mức bật khóc.
Họ trách móc Bạch Thiển Thiển một hồi lâu, sau đó mới nhờ Yến Vũ Hoa để ý đến con gái mình nhiều hơn.
Ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể như vậy.
Ba Bạch mẹ Bạch tự an ủi bản thân như thế.
Trở lại đại đội, hai người đi trả xe đạp trước, sau đó mới chậm rãi trở lại chỗ ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-245.html
.]
Trương Thiên nhìn Yến Vũ Hoa cầm theo bao lớn bao nhỏ, cùng với Bạch Thiển Thiển đang xách theo một phích nước nóng ở bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chắc hẳn ngày tháng sau này sẽ vô cùng náo nhiệt.
…
Trên mảnh đất mênh mông, nông dân đang vô cùng chăm chỉ vùi đầu làm việc bên ngoài đồng.
Trương Thiên làm xong việc ở xưởng sữa, giao cơ sở chăn nuôi cho ông cụ Dư Nguyên Trung, sau đó bèn khiêng cái cuốc đi ra ngoài đồng.
Thâm canh do máy kéo và trâu cày phụ trách, những người còn lại cần dùng cuốc đập nát những khối đất lớn đã cày ra để thuận tiện cho việc trồng trọt sau này.
Đây là một công việc thử thách sự kiên nhẫn và không hề có hàm lượng kỹ thuật, nam nữ già trẻ đều có thể làm, người trong đại đội từ mười tuổi trở lên, từ bảy mươi tuổi trở xuống đều sẽ ra đồng làm việc.
Trương Thiên ‘trà trộn’ vào trong đám người, nghe ngóng các loại tin đồn, người này kể nhà kia có ông chồng bị vợ đánh, người khác lại kể trong đại đội có cô con dâu vừa được cưới vào cửa thì bụng đã phồng lên.
Có thể nói trong phạm vi mười dặm, không có chuyện nào mà mấy cô dì chú bác này không biết.
Trương Thiên nghe đến say sưa, làm việc cũng có lực hơn.
Dần dà, đề tài đã chuyển tới trên người những thanh niên trí thức mới tới.
Một thím quấn khăn trùm đầu màu xanh đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói:
“Các bà có biết thanh niên trí thức Bạch mới tới không?”
Thím bên cạnh lắc đầu, tò mò hỏi:
“Bà biết được tin gì à?”
Trong mắt của người quấn khăn trùm đầu màu xanh lộ ra sự hưng phấn:
“Nghe nói ngày đầu tiên thanh niên trí thức Bạch kia tới đã ôm chầm lấy lão cửu thối ở khu sinh hoạt! Ban đêm hai người họ còn chạy vào rừng cây nhỏ, không biết làm chuyện gì mờ ám ở trong đó!”
“Thật hay giả vậy?!”
Các thím khiếp sợ không thôi, đồng thời thò đầu lại gần, sợ sẽ bỏ sót tin tức sốt dẻo nào đó.
“Đương nhiên là thật.”
Thím quấn khăn trùm đầu màu xanh gật đầu với vẻ mặt vô cùng chắc chắn:
“Chính tai tôi nghe được, là thanh niên trí thức Trịnh kia nói với tôi. Hai người họ cùng nhau xuống nông thôn, ở chung một phòng, chắc chắn là thật!”
“Thanh niên trí thức Trịnh ấy hả?”