Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 183




Đợi đến khi nhìn thấy đồ ăn được để lại, Trương Quốc Khánh lập tức sững người.

“Đây, đây là bánh mì sao?!”

Anh ấy lập tức cầm một cái lên bỏ vào trong miệng, cắn một miếng, hơi cau mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng, lộ ra nụ cười hài lòng.

Trương Thiên cũng đã cân nhắc qua, nếu để lại cơm, nguội sẽ không ngon nên sau khi suy nghĩ, cô quyết định lấy ra sandwich, thứ này rất dễ ăn, hơn nữa còn có thể bổ sung dinh dưỡng.

Loại sandwich Trương Thiên lấy ra là sandwich trứng, bên trong còn bỏ một ít thịt gà, ăn kèm với sốt salad và xà lách, lúc ăn sẽ không cảm thấy bị ngấy.

“Bánh mì này ăn ngon quá! Giống như ăn bánh bao vậy.”

Trương Quốc Khánh cắn mấy miếng đã ăn hết một cái, lại cầm một cái khác lên ăn, khóe miệng dính nước sốt salad màu trắng, có thể thấy được anh ấy thực sự rất đói.

Triệu Tùng cũng giống như Trương Quốc Khánh, chỉ là động tác của anh lịch sự hơn chút, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ ăn uống của anh.

Trương Thiên lấy ra tổng cộng 10 cái sandwich, một cái to bằng bàn tay người lớn, cô còn sợ ăn không hết, nhưng kết quả đã chứng minh là cô suy nghĩ nhiều, tất cả đều đã bị hai người kia ăn sạch.

DTV

Sau khi no bụng, hai người bèn vui vẻ trở về phòng, đánh răng rửa mặt rồi nằm lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trong khi Trương Thiên và hai người thợ đang lắp ráp ghế ngồi thì Triệu Tùng đẩy một chiếc xe đạp hơi cũ vào sân.

Nhìn chiếc xe đạp trước mặt, Trương Thiên gật đầu, không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi:

“Không tồi, có thể tận dụng được chiếc xe đạp này.”

“Ha ha ha…”

Trương Quốc Khánh cười có chút đắc ý, vẻ mặt Triệu Tùng cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

“Bọn anh còn tìm được cả chiếc bánh xe nhỏ mà em nói cơ.”

Trương Quốc Khánh cởi thứ được buộc ở yên sau xe đạp ra.

Trương Thiên nhìn qua, bèn thấy đó là hai chiếc bánh xe cao su nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-183.html .]

Cô không khỏi có chút kinh ngạc:

“Các anh tìm thấy nó ở đâu vậy?”

Lúc này bánh xe lớn thì dễ tìm, bánh xe nhỏ lại rất khó, vốn cô đã định từ bỏ việc lắp thêm bánh xe nhỏ, dù sao hai bánh xe cũng đủ rồi, chỉ là bà Thúy Hương sẽ không thể tự đẩy xe đi mà thôi.

Trương Quốc Khánh nhếch miệng cười, anh ấy chỉ về phía Triệu Tùng, mặt mày hớn hở nói:

“Đây là thứ mà anh Tùng đã phải tốn rất nhiều công sức, giúp bọn trẻ trong khu nhà quân khu sửa chữa đồ đạc mới đổi được đó.”

Sau đó anh ấy lại chép miệng nói với vẻ cảm khái:

“Người ở đây đúng là khác biệt thật. Chúng ta muốn rờ vào ô tô còn phải dựa vào may mắn, vậy mà trẻ con ở đây thế nhưng còn lái cả ô tô nhỏ.”

“Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh mà!”

Trương Quốc Khánh lắc đầu rồi đi vào trong phòng uống nước.

Trương Thiên nhìn Triệu Tùng, giơ ngón tay cái lên:

“Anh đúng là lợi hại!”

Mấy lời cảm ơn cũng đã nói chán rồi, vậy thì chi bằng thẳng thắn khen ngợi đi.

Có xe đạp, những thứ khác cũng đã chuẩn bị đầy đủ, dưới sự cố gắng nỗ lực của mọi người, chỉ mất một ngày là đã hoàn thiện chiếc xe lăn cho bà cụ Thúy Hương.

Ngày hôm đó, Trương Thiên cũng giống như mấy ngày hôm trước, ngồi xổm trong sân nhìn mọi người nói cười, điều khác biệt là lần này bà cụ Thúy Hương đã đẩy chiếc xe lăn đi lại khắp nơi cùng những người bạn già, tận hưởng khung cảnh xa cách đã lâu.

Những nụ cười trên khuôn mặt của họ cũng đã khiến bầu không khí mùa xuân hơi se lạnh trở nên nồng nhiệt như khi hè sang.

Để cảm ơn Trương Thiên, Chương Văn đã truyền đạt lại cho cô những kinh nghiệm và ghi chép của bản thân trong việc chăn nuôi dê sữa.

Không những thế, Chương Văn còn để lại thông tin liên lạc, nếu Trương Thiên có vấn đề gì không hiểu thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào, thầy ấy sẽ ngay lập tức giúp đỡ giải quyết.

Trương Thiên đã bỏ ra thời gian và công sức, đổi lại là sự cảm kích của một vị thầy giáo.

Nói chung, chuyến đi này thật sự rất đáng giá!