Có một thím vừa trèo vào còn định tranh chỗ với Trương Thiên nhưng đã bị cô đẩy sang ngồi ở phía bên kia lối đi.
“Thím qua bên kia ngồi đi ạ!”
Cô đóng cửa sổ tàu lại, tránh để người khác vào tranh với mình.
DTV
Lúc này các cửa sổ tàu liên tục có người trèo vào, còn có người đi vào từ cửa chính, mọi người bắt đầu tranh giành những vị trí còn thừa lại không nhiều.
“Chỗ này là của tôi mà!”
“Của cậu? Vậy cậu có viết tên lên đó không?”
“Tránh ra!”
“Dám nhân cơ hội để sàm sỡ bà đây, muốn c.h.ế.t à!”
“Bố nó à, mau tới đây đi!”
“Hu hu hu…mẹ ơi, mẹ ở đâu?”
“…”
Hoàn toàn là gà bay chó sủa, một cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Không thể không nói, mấy chuyện như giành chỗ này thực sự rất hao tổn tinh lực.
Đợi hai người kia đi tới, Trương Thiên cũng đã đuổi đi hết mấy lượt người muốn giành chỗ.
Cô ngồi xổm trên chiếc ghế như một con gà mái đang ấp trứng, đầu tóc bù xù, trên cổ còn có mấy vết đỏ do bị móng tay cào.
Quần áo vốn đã được chỉnh trang lại trước khi lên tàu giờ cũng trở nên xộc xệch, trên mu bàn chân còn in hằn mấy dấu chân.
“… Nếu hai người mà đến chậm thêm chút, chắc lúc này em đã ‘đi’ luôn rồi!”
Trương Thiên trợn đôi mắt cá c.h.ế.t nhìn hai người, nói với giọng điệu vô lực.
“Đi?”
Trương Quốc Khánh hiếu kỳ hỏi, anh ấy ngồi bên cạnh Trương Thiên, Triệu Tùng ngồi ở phía đối diện, Trương Quốc Khánh có chút buồn cười nhưng lại không dám cười.
“Chính là c.h.ế.t đó!”
Trương Thiên không mấy vui vẻ trừng mắt nhìn anh họ Ba, cô đưa tay nhận lấy chiếc khăn đã thấm nước từ tay Triệu Tùng, lau qua những chỗ lộ ra ngoài như mặt, cổ và tay.
“Xùy xùy!”
Trương Quốc Khánh trừng mắt nhìn cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-176.html
.]
“Lời nói của trẻ con không biết kiêng kỵ, gió lớn thổi bay đi! Em không được nói từ đấy đâu!”
Trương Thiên giận dữ nói:
“Chết thì có gì đáng sợ chứ? Đã là con người thì trước sau gì cũng phải chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, điều này cũng sẽ không bị thay đổi bởi ý chí của con người.”
Chỉ là một câu nói, cũng sẽ không c.h.ế.t thật.
Trương Quốc Khánh bị cô nói đến mức không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cứng miệng nói:
“Dù sao thì cũng không nên thốt ra mấy từ như vậy!”
Nhìn thấy dáng vẻ như bị giẫm phải đuôi của đối phương, Trương Thiên quyết định không nhắc tới chuyện này nữa:
“Không nói không nói nữa, mọi người bảo quản đồ cho thật kỹ, chúng ta chia thời gian ra để nghỉ ngơi, chiều ngày mai tàu mới đến ga, phải có người trông coi hành lý mới được.”
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, đến nửa đêm thì đổi cho Quốc Khánh trông là được.”
Giọng Triệu Tùng hạ thấp, mang theo một loại sức mạnh khiến người khác tin tưởng.
Trương Thiên lại lắc đầu nói:
“Để tôi trông trước cho, đến nửa đêm thì đổi cho anh họ là được.”
Thấy Triệu Tùng còn định nói thêm gì đó, cô trực tiếp ngắt lời:
“Tôi và anh họ đã ngủ trên xe mấy tiếng đồng hồ rồi, anh vẫn chưa được ngủ, cứ nghỉ ngơi trước đi đã, như vậy thì ngày mai mới dễ làm việc được.”
Trương Quốc Khánh bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Con gái đúng là chỉ biết nghĩ cho người ngoài.”
“Anh nói gì cơ?”
Hai mắt Trương Thiên nhìn anh họ Ba đầy giận dữ, âm thanh giống như được phát ra từ trong kẽ răng.
Trương Quốc Khánh nhanh chóng xin tha:
“Anh có nói gì đâu, ngủ thôi! Ngủ thôi! Đến đêm anh còn phải thay ca nữa!”
Nói xong thì lập tức nhắm mắt lại, ngả đầu bắt đầu ngáy.
Trương Thiên thật sự là hoàn toàn cạn lời, đàn ông cứ nghĩ quá lên, cô căn cứ theo tình hình hiện tại mới đưa ra phương án, anh họ lại cho rằng trong lòng cô có ý gì khác.
Nếu không phải là anh họ của cô, thì lúc này Trương Thiên đã cho người nọ một cái tát để anh ấy tỉnh táo đầu óc rồi!
Cô nhìn Triệu Tùng, ánh mắt có chút gượng gạo, nhỏ giọng nói:
“Anh họ tôi chỉ đang nói đùa thôi, đừng để bụng nhé. Anh cũng mau nghỉ ngơi đi.”