“Em không có thời gian đâu ạ.”
Trương Thiên lắc đầu, chuyện này rất cấp bách, cô hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành sớm nhất có thể.
“Em phải đến hợp tác xã cung tiêu, anh có cần đi nhờ xe của em không ạ?”
Đi bộ đến xưởng sắt thép phải mất gần mười phút, cô đến hợp tác xã cung tiêu vừa hay lại chung đường.
Trương Hồng Văn vội vàng gật đầu:
“Cần chứ! Em chờ anh một chút!”
Anh ấy quay người cầm rau chạy lên nhà, sau khi cất xong mới chạy xuống, ngồi lên yên xe bắt đầu đạp.
Trương Thiên ngồi ở ghế sau, đợi anh Hai đến xưởng sắt thép rồi cô mới đạp xe đến hợp tác xã cung tiêu.
Lúc này hợp tác xã cung tiêu vẫn vô cùng náo nhiệt, Trương Thiên đỗ xe đạp ở bên cạnh rồi đi vào tìm người.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Vệ Đông đang vô cùng thành thạo lấy một cây vải, dùng kéo cắt ra kích thước mà khách hàng muốn, sau đó gấp lại và đưa cho họ.
Trương Thiên ngồi đợi một lúc, đợi đến khi Vệ Đông cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút, mới bước tới chào hỏi.
“Chào buổi sáng!”
Vệ Đông ngẩng mặt lên, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên mừng rỡ:
“Trương Thiên!”
Anh ấy lập tức lấy lại tinh thần:
“Cô đến đây mua đồ à?”
DTV
Trương Thiên mỉm cười lắc đầu, cô bước tới, lấy từ trong túi đeo chéo ra một chiếc bình nước màu xanh quân đội, bên trong đựng sữa dê mà cô đã nấu tối hôm qua.
“Anh nếm thử trước đi.”
Vệ Đông vô cùng hứng thú mỉm cười nhận lấy.
Sau khi nhấp một ngụm, anh ấy lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
“Đây là sữa bò phải không?!”
Đã lâu rồi Vệ Đông chưa uống sữa bò, lần trước anh ấy uống được là khi đến nhà cậu, được nhấp một ngụm sữa của em họ.
Tuy nhiên, hương vị có vẻ hơi khác một chút?
Là do quá lâu rồi nên không nhớ rõ sao?
Vệ Đông khó hiểu gãi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-160.html
.]
Trương Thiên trực tiếp đưa ra câu trả lời:
“Đây là sữa dê!”
Không đợi Vệ Đông kịp đưa ra bất cứ câu hỏi nào, cô đã nói tiếp:
“Tôi đã chế biến qua rồi, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, anh nghĩ có thể bán được ở hợp tác xã cung tiêu không?”
“Đương nhiên là được!”
Vệ Đông không chút do dự trả lời.
Trương Thiên nhận lấy chiếc bình mà Vệ Đông đưa qua.
“Tôi muốn gửi bán một lô sữa dê đã chế biến này ở hợp tác xã cung tiêu, anh nghĩ có thể thực hiện được không?”
“Cô định bán với số lượng bao nhiêu?”
Vệ Đông hỏi.
“Trước tiên tôi định thử bán năm mươi chai, nếu có thể bán được, sẽ tăng số lượng lên nhiều hơn.”
Trương Thiên nói.
“Cô chờ một chút, tôi đi tìm chủ nhiệm tới để nói chuyện.”
Vệ Đông chui qua gầm quầy của mình, anh ấy đi dọc theo dãy quầy dài, chui vào gầm quầy ở đầu bên kia, cuối cùng biến mất ở phía sau cánh cửa.
Trong lúc Trương Thiên đứng chờ, cô cũng xem qua các loại hàng hóa được bày ở trên quầy.
Lâu rồi không đến, hợp tác xã cung tiêu đã nhập thêm rất nhiều mặt hàng mới, ví dụ như kem dưỡng da, cũng đã có thêm mấy loại mới.
Ngay lúc Trương Thiên đang vô cùng hứng thú xem qua một lượt, phía sau lại truyền đến giọng nói của Vệ Đông.
“Trương Thiên, vị này chính là chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu của chúng tôi, ông ấy tên là Mạnh Hòa Bình.”
Trương Thiên quay lại nhìn chủ nhiệm Mạnh Hòa Bình lúc này đang đứng ở bên cạnh Vệ Đông.
Người này sở hữu một thân hình vạm vỡ, mày rậm mắt to, nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên khuôn mặt khiến ông ấy trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Mạnh Hòa Bình đưa tay ra, Trương Thiên bèn vội vàng nắm lấy.
“Xin chào chủ nhiệm!”
Mạnh Hòa Bình cười ha ha hỏi:
“Cô chính là người bạn cùng lớp định gửi bán sữa dê ở hợp tác xã cung tiêu của Tiểu Đông nhỉ?”
“Đúng vậy ạ.”
Đối phương đã gọi Vệ Đông là Tiểu Đông, có vẻ mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nói không chừng ông ấy sẽ thoải mái nhập sữa dê của cô vào, may mắn hơn nữa thì mức giá đưa ra sẽ cực kỳ tốt.