Trương Thiên muốn ăn một bữa no nê, ngủ một giấc thật ngon, chờ đến khi tỉnh lại sẽ tới trung tâm y tế để lấy lại chiếc xe đạp yêu quý của mình…
Cô ngủ một mạch đến tận hai giờ rưỡi chiều.
Trương Thiên lười biếng đứng dậy đi vào phòng bếp, trong nồi là cơm mà nhà phần lại cho cô, còn có một đĩa cải trắng xào và một quả trứng chiên.
Ăn cơm trưa xong, lúc này Trương Thiên mới chậm rãi đi đến trung tâm y tế.
Dọc đường đi gặp được không ít đội viên, phần lớn đều đang vội vàng tưới nước cho ruộng lúa mì vụ đông.
DTV
Sắp tới là đợt rét tháng ba, vì để bảo đảm lúa mì có thể sống sót trong thời kỳ nhiệt độ thấp và vượt qua thời kỳ sinh trưởng, đất bắt buộc phải được làm ẩm để giữ ấm.
Lúc này nông dân thật sự rất khổ, không có máy móc và thiết bị tiên tiến, tất cả chỉ có thể dựa vào sức người.
Nếu là sau này thì có thể trực tiếp lắp đặt dụng cụ tưới tiêu để tưới nước, vận hành bằng thiết bị điều khiển từ xa thông minh, tiết kiệm sức người sức của, giải phóng năng suất lao động của người dân.
Đáng tiếc, vẫn phải chờ thêm mấy chục năm nữa thì mới có thể tới được lúc đó.
Theo con đường lớn, rất nhanh Trương Thiên đã đi tới trung tâm y tế.
Lúc này nhân viên y tế đang phơi dược liệu ở trong sân, chiếc xe đạp của cô được để ở gần đó, xung quanh có một đám nhóc choai choai đang ngồi xổm, đứa này sờ bánh xe một cái, đứa kia sờ yên xe một cái, nhìn chiếc xe đạp thèm đến mức chảy nước miếng.
“Nhân viên y tế Dương, tôi tới để lấy xe đạp.”
Trương Thiên đi vào trong sân, mỉm cười chào hỏi.
Nhân viên y tế Dương ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười:
“Tôi còn tưởng rằng buổi chiều cô mới tới đây chứ, không ngờ lại tới sớm như vậy.”
Anh ấy ngước cằm nhìn về phía đám nhóc kia:
“Cô mau lấy xe đạp đi nhanh đi, đám nhóc con này rõ là ồn ào, khiến tôi đau đầu c.h.ế.t đi được.”
Nói xong, nhân viên y tế Dương không nhịn được mà mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-155.html
.]
Trương Thiên cũng bật cười, đi tới đẩy xe đạp.
“Chị Tiểu Thiên, để chúng em đi thử một chút đi, chỉ một chút thôi ạ!”
Người vừa nói chính là Thạch Đầu, từ sau vụ việc b.o.m khí độc lần trước, cậu ấy đã xây dựng được uy tín cực lớn trong đám đồng bọn, mỗi ngày mang theo một đám em trai em gái chạy loạn khắp nơi trong đại đội.
Tuy được gọi là chị nhưng trên thực tế Trương Thiên chỉ lớn hơn Thạch Đầu có hai tháng.
Ngày thường nhìn thấy cô, Thạch Đầu đều trực tiếp gọi thẳng tên, nhưng lần này vì có thể được đi xe đạp, cậu ấy thế nhưng một tiếng ‘chị’ cũng dám thốt ra khỏi miệng.
Trương Thiên cũng vô cùng bội phục Thạch Đầu, cậu thế nhưng có thể co được giãn được như thế, sau này chắc chắn có thể làm nên sự nghiệp lớn!
Nhìn ánh mắt khao khát của Thạch Đầu và đám nhóc phía sau, Trương Thiên thở dài, buông xe đạp ra:
“Mỗi người chỉ được đạp một phút, cẩn thận một chút, nếu chẳng may bị xây xước là chị sẽ bắt ba mẹ mấy đứa đền đó.”
Lời này vừa nói ra, đám nhóc lập tức vui mừng reo hò, Thạch Đầu vừa lên tiếng bảo đảm vừa cẩn thận đạp lên xe đạp.
Nhân viên y tế Dương đứng một bên xem cuộc vui, không nhịn được mà giơ ngón tay cái với Trương Thiên:
“Rất hào phóng!”
Sau đó cũng chạy tới phía sau đám nhóc xếp hàng chờ được đạp xe.
Nhân viên y tế là thanh niên trí thức xuống nông thôn năm 62, lúc ấy cũng chỉ có một mình anh ấy.
Vả lại Dương Học cũng biết một chút kiến thức về y học, thế nên đã trở thành nhân viên y tế của đại đội, hiện tại anh ấy cũng chỉ mới 23 tuổi.
Trương Thiên lắc đầu, tìm một nơi để ngồi xuống.
Chờ mấy đứa nhóc này đã thèm, lúc này Trương Thiên mới chuẩn bị đạp xe rời đi.
Trước khi cô rời đi, nhân viên y tế Dương đã gọi Trương Thiên lại, đưa cho cô một bình gốm nhỏ.
“Trong này là sữa dê, cô đạp xe thuận tiện đưa tới cho ông cụ ngày hôm qua uống. Sữa dê trong đại đội uống không hết, ông cụ kia cũng coi như là người bệnh của tôi, để ông ấy uống bồi bổ cơ thể một chút.”