Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 139




Trương Đại Ngưu không nói gì, chỉ vào cái rương cũ kỹ lấm lem bùn đất trước mặt.

Trương Thiên nhón chân chạy ra phía sau lưng ông nội, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì.

Chỉ nhìn thấy Trương Mạch Đa bước lên trước mấy bước, cẩn thận mở nắp rương gỗ ra, để lộ ra thứ đồ được đặt ở bên trong.

Đợi nhìn rõ thứ trong rương là gì, bàn tay của Trương Mạch Đa trở nên mềm nhũn, nắp gỗ rơi trên mặt đất.

Đồng tử của Trương Thiên cũng lập tức co rút lại, cô khó khăn mở miệng:

“Trời đất –”

Bên trong chiếc rương không phải thứ gì khác chính là b.o.m khí độc mà vô số người căm hận!

Trương Thiên có xem qua một số phim tài liệu hồi đó, bộ phim trình bày rất chi tiết về nhiều tội ác khác nhau mà quân Nhật đã gây ra ở Trung Quốc, trong đó nổi tiếng nhất chính là chiến tranh virus và b.o.m khí độc.

Khi b.o.m khí độc mới xuất hiện trên chiến trường, các quan chức phụ trách của Nhật Bản thậm chí còn không nói cho quân của mình biết, dẫn đến thương vong vô cùng thảm trọng.

DTV

Sau đó b.o.m khí độc cũng được chia ra thành từng loại, b.o.m khí độc khác nhau sẽ được đánh dấu bằng các màu sắc khác nhau, một số là màu vàng, một số là màu xanh lá cây, mà màu xanh lá cây thường là đạn khí độc.

Đạn pháo trong rương gỗ có tạo hình không đồng nhất, có viên dài bằng cánh tay, có viên chỉ to bằng bàn tay, trên thân đạn còn có một phần là thủy tinh, bên trong chứa bột màu trắng không biết là gì.

Cũng không biết lúc trước đám lính Nhật kia nghĩ như thế nào, vậy mà lại đặt các loại b.o.m khí độc khác nhau vào bên trong một cái rương.

Đây chính là một cái rương để đầy đủ các loại b.o.m khí độc khác nhau! Nếu nó vô tình phát nổ, có thể khiến cả một đại đội c.h.ế.t vì nhiễm độc!

Trương Thiên thậm chí muốn lao vào trong phòng tắm ngay lập tức, để rửa sạch tất cả chất độc mà cô có thể đã bị nhiễm ở trên người!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-139.html .]

Thế nhưng đôi chân lại không hề nghe theo mệnh lệnh của Trương Thiên, cô căn bản không thể nhấc nổi chân lên!

Chỉ có thể đứng ở đó nhìn mọi người thương lượng xem xử lý những thứ này bằng cách nào.

Trương Mạch Đa là đội trưởng đội dân binh, ngày thường thích nhất là giơ đao múa kiếm, hiểu rất rõ về các loại đạn pháo s.ú.n.g ống, thế nên đối với loại b.o.m khí độc này, chú ấy tất nhiên cũng cực kỳ hiểu rõ.

Sau khi Trương Mạch Đa cẩn thận kiểm tra, sự lo lắng ở trong lòng cũng giảm bớt đi đôi phần, chú ấy nhìn về phía Trương Đại Ngưu rồi chậm rãi gật đầu.

“Không thành vấn đề, mọi thứ vẫn ổn.”

Vẻ mặt của Trương Đại Ngưu cũng trở nên thoải mái hơn chút, mấy vấn đề này ông không hiểu biết nhiều bằng Trương Mạch Đa.

Trước đó Trương Đại Ngưu còn lo lắng không biết những thứ này có bị hở chốt hay gì không, nhưng sau khi nghe thấy lời khẳng định của Trương Mạch Đa, cơ thể vốn đang vô cùng căng thẳng của ông cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Trương Đại Ngưu nhìn về phía mấy thiếu niên đứng bên cạnh, trầm giọng hỏi:

“Các cậu đào được nó ở đâu vậy? Ngoại trừ cái rương này ra thì còn gì nữa không?”

Người cầm đầu nhóm thiếu niên chính là Thạch Đầu ở trong thôn. Cậu ấy là anh em tốt với anh họ của Trương Thiên, sau khi đào được rương đạn pháo này, cũng chính cậu ấy đã đề nghị đưa nó đến nhà Trương Thiên - tìm đại đội trưởng để xử lý.

Thạch Đầu chỉ về một hướng, sau đó nói:

“Ở bên kia ạ. Vốn chúng cháu chỉ định đào mấy con rắn đang ngủ đông ra rồi nướng lên ăn, ai ngờ đào một hồi lại đào ra thứ này. Chúng cháu vừa phát hiện bên trong là đạn pháo thì lập tức khiêng đến đây, cũng không để ý còn có thứ gì khác hay không.”

Cậu ấy gãi gãi tai, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Trương Đại Ngưu lập tức lên tiếng an ủi:

“Cháu đã làm rất tốt! Nếu không phải hôm nay cháu nhanh chóng đưa ra quyết định và mang cái rương này đến đây, thì ông cũng không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì nữa.”