Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 137




Để giữ ấm, ổ của cún con được đặt trên giường sưởi, hai đứa em trai không thèm tháo giày đã muốn trèo lên giường, bị Trương Thiên đánh cho mấy cái.

“Cởi giày ra!”

Trong hoàn cảnh vô cùng ấm áp, cún con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại đạp đạp đôi chân ngắn củn, phát ra âm thanh khe khẽ non nớt, khiến mọi người trong nhà nhũn cả tim.

“Chị ơi, chị định đặt tên cho nó là gì thế? Xuân Hoa được không ạ? Đại đội của chúng ta Xuân Hoa là đẹp nhất!”

Trương Hồng Binh nói năng vô cùng hùng hồn, tay còn không quên vuốt ve cái đầu tròn tròn và bộ lông mềm mượt của cún con.

Trương Thiên: “…”

Xuân Hoa là bạn cùng tuổi với Trương Hồng Binh, nếu Trương Thiên không nhầm thì đối phương chính là tình đầu của em Tư.

“Nếu Xuân Hoa biết em lấy tên của con bé để đặt cho cún con, con bé chắc chắn sẽ muốn véo c.h.ế.t em.”

Trương Thiên lườm em trai, bác bỏ đề nghị của cậu.

Có điều, việc đặt tên thực sự là một vấn đề nan giải.

“Hay gọi là Tiểu Hắc được không?”

Trương Thiên không chắc chắn nói.

Lần này đến lượt Trương Hồng Binh cạn lời.

“Vậy thì gọi là Xuân Hoa cho rồi, ít nhất còn nghe ra được là con cái.”

Đúng thế, cún con là một con cái.

Triệu Khoan cũng đưa ra một đề nghị:

“Gọi là Đậu Phộng được không? Đậu phộng ăn rất ngon!”

Sau đó đề nghị này cũng nhanh chóng bị bác bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-137.html .]

Mấy người ngồi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng bị ông nội Trương Đại Ngưu dành lấy quyền đặt tên.

“Gọi là Tiểu Tuyết đi! Nó được tìm thấy khi trời đang hạ tuyết, gọi như vậy là hợp lý nhất!”

Trương Đại Ngưu ôm cún con lên, cười tít cả mắt.

Vậy thì gọi là Tiểu Hắc cho rồi, Trương Thiên thầm nghĩ, ít nhất nghe cái tên thôi là biết nó là một con cún con màu đen.

Nhưng cô không có quyền kháng nghị, cuối cùng cún con màu đen này đã được lấy tên là Tiểu Tuyết - trở thành thành viên mới của gia đình Trương Thiên.

Lúc Tiểu Tuyết được đưa về thậm chí mắt còn chưa hé, mãi đến Tết Nguyên Tiêu nó mới mở mắt ra ngắm nhìn thế giới này.

Trương Đại Ngưu vui đến mức cứ luôn miệng nói rằng Tiểu Tuyết là một cún con may mắn, gia đình mình sau này nhất định có phúc.

DTV

Tết Nguyên Tiêu đương nhiên phải ăn bánh trôi, bà nội và mẹ đã xay bột nếp vào trước Tết, Trương Thiên cũng theo đó học được quá trình làm ra bột nếp.

Bánh trôi phải chuẩn bị tổng cộng hai loại, một loại là nhân đậu phộng, một loại là nhân mè.

Nhưng mè không dễ mua, mè dùng để làm nhân là quà Tết Triệu Tùng tặng vào hôm mồng ba Tết.

Để đáp lễ, Chung Quyên đã gói hơn chục bánh màn thầu hoa mà mình hấp tặng cho Triệu Tùng, bởi vì mẹ của anh, quả phụ Tôn không biết gói mấy loại màn thầu này.

Triệu Tùng tất nhiên là cảm kích nhận lấy.

Những năm trước anh thường không đến nhà đại đội trưởng để chúc Tết, năm nay đến là vì người họ hàng của Triệu Tùng là Triệu Khoan được gia đình đại đội trưởng nhận nuôi, anh đến thăm viếng một chuyến, chủ yếu là để xem tình hình của cậu như thế nào.

Nếu đã đến chúc Tết, đương nhiên không thể đi tay không, nên đã mang theo nửa cân hạt mè làm quà.

Có điều, so với bánh trôi nhân mè, Trương Thiên thích bánh trôi nhân đậu phộng hơn.

Buổi sáng ăn bánh trôi rượu nếp, cô đã ăn một lần sáu chiếc nhân đậu phộng và hai chiếc nhân mè, ăn xong chỉ có thể nằm yên bất động trên giường sưởi, mặc cho Tiểu Tuyết leo trèo tứ tung trên người mình.

Những viên bánh trôi do mẹ Chung Quyên của cô nặn, một viên có thể to bằng đầu của Tiểu Tuyết, những viên do bà nội làm thì nhỏ hơn nhiều, trông giống như trứng cút.

Ăn sáng xong, Trương Thiên nhấc người đi đến trại chăn nuôi cho gia súc ăn, mấy hôm nay trời lạnh, mọi người hẹn nhau ăn cơm xong thì sẽ đi cho bò dê ăn, như vậy thì ít nhiều gì cơ thể cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn.



Cho bò dê ăn xong, Trương Thiên lại đi kiểm tra tình trạng của mấy con bò đang mang thai.