Trương Đại Ngưu hiểu rõ, chắc chắn là bởi vì lúc trước ông đã cho người trói Triệu Hữu Đức lại rồi đưa đến đồn cảnh sát, thế nên ông ta mới ghét ông như vậy.
Nhưng nếu không phải Triệu Hữu Đức làm điều ác, thì sao ông phải đưa ông ta tới đồn cảnh sát chứ?
Triệu Hữu Đức thở hổn hển, nhìn về phía Trương Đại Ngưu với vẻ hung hăng, còn nhổ một ngụm nước bọt.
“Điều tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật à?!”
“Ông ỷ bản thân là đại đội trưởng, cướp đứa súc sinh kia đi, còn muốn đánh c.h.ế.t tôi, ông cho rằng tôi không biết ông muốn làm gì sao?”
Khuôn mặt Triệu Hữu Đức trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta điên cuồng cười to:
“Mục đích của ông chính là cái rương vàng mà ba của đứa súc sinh kia để lại!”
“Ông cho rằng ông có thể lấy được mấy thứ đó nếu ông cứu và nhận nuôi nó ư? Không có chuyện đó đâu! Nằm mơ đi!”
Trương Thiên nhìn Triệu Hữu Đức đang nổi điên với ánh mắt lạnh lùng.
Ông ta làm vậy vì biết bản thân đã không còn đường lui ở trong đại đội, bản thân sống không tốt thì người khác cũng đừng hòng sống tốt.
Đáng tiếc, ngoại trừ những kẻ hám lợi đen lòng như Triệu Hữu Đức, cả cô và ông nội đều không có chút hứng thú nào với rương vàng kia.
Từ lúc cuộc sống của Triệu Khoan dần đi vào ổn định, theo lời của ông nội, cô đã nói chuyện rương vàng với Triệu Khoan, giao ước rằng đợi đến khi Triệu Khoan trưởng thành sẽ giao nó lại cho cậu.
Lúc đầu Triệu Khoan cũng không muốn, nhưng Trương Thiên nói rằng sẽ giữ rương vàng kia cho đến khi cậu trưởng thành, để cậu đi tìm gia đình hoặc làm những chuyện cần làm, chỉ cần không phải làm chuyện xấu là được.
Lúc này Triệu Khoan mới đồng ý.
Về phần Triệu Hữu Đức, ông ta còn không biết rằng rương vàng kia đã bị Trương Thiên đào lên, phỏng chừng còn tưởng rằng bản thân đã giấu rất kỹ.
Đối với loại hành vi coi ai cũng thành kẻ xấu như Triệu Hữu Đức, Trương Đại Ngưu lắc đầu, thở dài nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-130.html
.]
“Nếu cậu cho là như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Dứt lời, ông nhìn về phía mấy người Cốc Mãn Thương, vẫy tay nói:
“Không còn việc gì nữa rồi, tất cả mọi người đều trở về đi.”
Cốc Mãn Thương không cam lòng:
DTV
“Đại đội trưởng, chẳng nhẽ chúng ta cứ thả ông ta đi như vậy ư?”
Nếu Triệu Hữu Đức lại tiếp tục đi làm mấy chuyện xấu khác thì sao?
Trương Đại Ngưu nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh:
“Đừng vì loại người này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân, về nhà dành thời gian ở bên cạnh mẹ và bà của cậu đi. Nếu cần gì thì cứ đến tìm tôi.”
Ông còn chưa biết chuyện Cốc Mãn Thương vì trút giận cho mình mà tìm người đánh Triệu Hữu Đức một trận.
Nhờ lời nói của Trương Đại Ngưu mà Cốc Mãn Thương đã khôi phục lại sự bình tĩnh, sau khi liếc nhìn Triệu Hữu Đức một cái, anh ta mới chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Bỏ lại một mình Triệu Hữu Đức, cô đơn hiu quạnh đứng dưới gió lạnh.
Đêm đó, có vài kẻ mang ý đồ xấu lẻn vào nhà Triệu Hữu Đức, ban ngày bọn họ nghe ông ta nhắc tới rương vàng, bèn nảy sinh lòng tham, nên buổi tối đã cố ý tới đây để tìm hiểu cho ra lẽ.
Chẳng qua bọn họ đã tới chậm một bước. Triệu Hữu Đức đã biến mất từ lâu, đồ vật đáng giá trong nhà đã bị mang đi hết sạch, chỉ còn lại một căn nhà trống rỗng cùng với mấy cái bẫy bắt thú để chào đón mấy ‘vị khách’ không mời mà đến này.
Ngày hôm sau, toàn bộ đại đội đều biết chuyện, mấy kẻ tối qua chạy đi trộm vàng đã bị bẫy kẹp vào chân.
Hôm nay có đội viên đi ngang qua trông thấy bèn vội vàng đưa bọn họ đến trung tâm y tế để chữa trị, cũng bởi vì chuyện này, mọi người mới phát hiện ra Triệu Hữu Đức đã bỏ trốn, cũng không ai biết ông ta đã đi đâu.
Trương Đại Ngưu nghe vậy thì thở dài, không nói gì.
Chẳng qua, Trương Thiên rất nghi hoặc, theo lý mà nói chỉ có nhà mình và nhà Triệu Hữu Đức biết, tại sao ông ta lại cố ý nói ra trước mặt nhiều người như vậy?