“Được ạ!”
Trương Thiên vui vẻ đồng ý, lập tức viết hợp đồng thuê nhà và trả tiền thuê nhà tháng này cho bà ấy.
DTV
Trước khi đi, bà lão đã nhổ hết số rau còn lại trong đất phần trăm và mang đi, không chừa lại một cọng nào.
Trương Thiên thu dọn phần sân một cách qua loa, tiếp đó là dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới bỏ đống đồ ở trong không gian ra.
Hàng hóa ngay lập tức lấp đầy cả căn nhà, căn nhà vốn trống rỗng lúc này đã chật ních, cả căn nhà đến chỗ đứng cũng không có.
Trương Thiên nhìn căn nhà trước mặt, hài lòng gật đầu, bước tiếp theo là đến chợ đen tìm người, để họ đi lấy lại tất cả những thứ này.
*
Căn nhà ở chợ đen.
Trong nhà chật kín người, không ít người trên mặt có vết thương, có người trên đầu còn quấn băng thấm đầy máu.
Nhìn thoáng qua thôi cũng có thể biết “trận chiến” ngày hôm qua ‘động tay động chân’ nhiều đến mức nào.
Trong số đó người nhỏ tuổi nhất là Cẩu Đản đang bày ra vẻ mặt buồn bã, trong miệng ngậm củ dền lâu lâu lại nhai một miếng.
“Anh Tùng, anh nói xem khi nào thì nữ đồng chí đó sẽ đến?”
“Không biết.”
“Cô ấy sao làm được nhỉ? Trong vòng mấy phút đã chuyển hết đồ đạc trong nhà đi, anh nói xem cô ấy có phải là chồn thành tinh không?”
Trong mắt Cẩu Đản hiện lên sự kinh ngạc và ao ước, khiến cho các anh trai bên cạnh không nhịn được mà cười nhạo.
“Ha ha ha ha!”
“Mấy thứ đó đều là lừa người thôi, cũng chỉ có một cậu bé ngu ngốc như em mới đi tin.”
Cẩu Đản không phục, nói:
“Vậy anh nói xem sao đồ vật trong nhà chúng ta thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi chứ?”
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng là rất kỳ quái, chúng ta đều nhìn thấy. Khi đám Hồng Tụ Tử kia rời đi, chúng không hề mang theo một thứ đồ nào của chúng ta. Những thứ đó đã đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ người phụ nữ đó thật sự là yêu tinh giống như trong tiểu thuyết nói?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-123.html
.]
“Nếu là thật thì tôi nhất định sẽ hỏi nguyên hình của cô ấy là gì!”
Triệu Tùng ngồi trên chiếc ghế ở giữa, mặt không chút biểu cảm lắng nghe anh em tranh nhau thảo luận, anh cũng rất tò mò về hướng đi của hàng hóa giống như họ.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
Mọi người trong nhà lập tức dừng lại, lần lượt nhìn về phía Triệu Tùng.
Triệu Tùng ngước mắt nhìn về phía cửa, chậm rãi nói:
“Cẩu Đản, đi mở cửa.”
“Vâng!”
Cẩu Đản nhảy lên chạy đi mở cửa.
Người ở ngoài cửa chính là Trương Thiên, cô đã cải trang kỹ càng, da mặt cũng đen hơn, còn chấm vài cái nốt ruồi lớn, khiến Cẩu Đản không khỏi giật mình.
“Mẹ ơi?! Vị đồng chí này, sao mặt cô lại trở thành như vậy?”
Đen đến mức như thể vừa đi ra từ trong khu mỏ, còn có mấy cái nốt ruồi lớn, trông xấu xí cực kỳ!
Cẩu Đản trố mắt ra, cứng ngắc quay đầu nhìn Triệu Tùng đang đi tới từ phía sau.
“Vào trước đi, cô tới nhanh thật đấy, đồ cô cần tôi đã chuẩn bị xong rồi, hàng của chúng tôi đâu?”
Trong mắt Triệu Tùng có chút kinh ngạc, nghi ngờ hỏi.
Trương Thiên rất vui vì mình nhanh như vậy đã lấy được đồ, cô ngồi ở trên ghế, khóe môi hơi nhếch lên.
“Tôi để đồ của các anh ở nhà bà Trương ở dốc Thanh Cương gần ngoại thành, trước cửa có một cây hoa quế. Nếu các anh cần, tôi có thể dẫn đường.”
“Đúng rồi, đây là chìa khóa cũng như bản đồ, các anh đi theo con đường được vẽ ở trên là có thể tìm thấy chỗ đó.”
Trương Thiên lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa và một tờ giấy A4, bên trên tờ giấy là bản đồ chỉ đường do chính tay cô vẽ.
Triệu Tùng nhận lấy, nhìn hai lần, ánh mắt ngưng lại, nhanh chóng gấp bản đồ lại rồi bỏ vào trong túi, sau đó nhìn Trương Thiên, khóe miệng cười nhẹ.
“Súng tôi đã lấy được rồi, là loại s.ú.n.g lục ngắn, ngoài ra còn tặng thêm cho cô 50 viên đạn. Chỉ cần xác định hàng hóa không bị làm sao, tôi lập tức sẽ hai tay dâng lên.”