Hoa Nương như phát điên lên , đứng lên gào thét chỉ tay vào mặt Ngọc Nương .
“ Đều tại ngươi . Nếu ngươi không rơi xuống sông , hắn sẽ không cứu ngươi . Ta sẽ không phải biến thành bộ dạng mà ta ghét nhất . Đều tại ngươi , đều tại muội muội mà ta từng thương yêu nhất . Biến ta thành như vậy …”
Ngọc Nương lau nước mắt trên mặt , ấm ức nói .
“ Lúc đó ta có nói , nếu tỷ không muốn gả . Ta có thể rơi xuống sông một lần nữa trả ân tình của Mộc gia . Nhưng tỷ vẫn gả , đúng là lỗi của ta . Nhưng hiện tại , tỷ không thể buông bỏ mọi thứ sao ? Tỷ vẫn là người tỷ ta kính trọng nhất . Vẫn là nữ nhi sủng ái của Chu gia . “
Hoa Nương lúc này cũng khóc nấc lên , ánh mắt mờ mịt .
“ Nhưng ta biết phải làm sao a . Hài tử của ta biết phải làm sao a . Ta đã có hài tử , để nó không hạnh phúc . Ta còn có lựa chọn sao ?.”
Ngọc Nương đi tới cầm lấy tay Hoa Nương :” Đại tỷ , …..”.
“ Toang …”.
Cái ấm trà trên bàn bị Mộc Chính tàn nhẫn ném xuống đất . Mảnh vỡ xung quanh bay khắp nơi , hắn ta bực bội không vui .
“ Mấy người mắt mù sao ? Dám xúi giục Hoa Nương bỏ ta . Thật lợi hại đó , có phải khinh thường lão tử hay không ?.”
Nói rồi vơ lấy đồ đạc trong nhà ném xuống toàn bộ , Thẩm Tứ muốn đi qua nhưng bị Lăng thị ngăn lại . Một đứa đã ra nông nỗi này , bà không muốn liên luỵ thêm ai nữa . Như vậy bà sống không nổi .
Ngọc Nương nhìn Mộc Chính điên cuồng đập phá , sợ hãi không thôi . Mộc Chính cầm con dao hướng Ngọc Nương tiến tới . Hoa Nương bên cạnh sợ hãi , bất chấp mọi thứ chạy tới ôm bụng Mộc Chính ngăn hắn ta lại , khóc lớn .
“ Mộc Chính , ta xin chàng . Mọi người không có ý đó , Mặc Nương nhìn thấy sẽ sợ hãi . Chàng đừng như vậy , bình tĩnh lại đi .”
Mộc Chính như được tiêm thuốc kích thích , đôi chân hung ác đạp vào người Hoa Nương ngã ra xa .
“ Đồ đàn bà xấu xa , dám âm mưu bỏ lão tử . Tránh ra ….”.
Thẩm Tứ không nhìn nổi , chạy tới ngăn lại . Cướp lấy con dao sắc bến vứt qua một bên , giữ chặt Mộc Chính .
Mộc Chính dáng người cao to , nhanh chóng vật lộn với Thẩm Tứ . Cũng may Chu phụ lấy cây gỗ tới , đập mạnh vào đầu Mộc Chính làm cho hắn ta ngất xỉu .
Ngọc Nương sợ hãi chạy tới xem Thẩm Tứ , quần áo trên người chàng đều bị rách . Tay chân đều xước tới chảy máu .
“ Ta không sao , nàng đừng sợ .”
Lời an ủi của Thẩm Tứ càng làm cho Ngọc Nương tủi thân khóc lớn . Đây là chuyện gì a , sao cuộc sống của nàng lại gặp nhiều chuyện lớn như vậy . Thật may không bế Tài lang đi theo , nghĩ tới cảnh tượng đó . Ngọc Nương không dám nghĩ tiếp .
Chu phụ đỡ Lăng thị ngồi xuống , gương mặt buồn bã nhìn Hoa Nương .
“ Đại nữ nhi , đây thực sự là hoàn cảnh mà con muốn sao ?.”
Hoa Nương tay chân bầm tím ôm chặt Mặc Nương , hai người ôm nhau khóc lớn .
Ngọc Nương không muốn dây dưa với tên lưu manh đó . Dứt khoát nói với Hoa Nương .
“ Đại tỷ , chúng ta không thể dính dáng tới tên đó nữa . Nếu tỷ tin tưởng vào ta , hoà ly với tên đó . Mang theo Vu lang và Mặc Nương ra khỏi Mộc gia sinh sống , không còn chịu sự dày vò của hắn ta . Nếu tỷ muốn sống với hắn ta , ta lập tức cho tỷ 20 lượng bạc . Nhưng từ nay về sau , ta không có người tỷ tỷ nào tên Hoa Nương . Tỷ nghĩ kĩ đi .”
Hoa Nương còn đang do dự , hoà ly thời nay thanh danh không tốt . Thời đại này nữ nhân không thể làm chủ hộ , thanh danh không tốt sẽ bị khinh bỉ . Càng không nói tới hài tử chưa chắc có thể đi theo nương .
Mặc Nương nghẹn ngào cầm tay nương mình .
“ Nương , con không muốn sống cùng cha . Cũng không muốn bị cha đánh , cha đánh rất đau .”
Hoa Nương sờ sờ gương mặt không có chút thịt nào của nữ nhi . Lòng đau như cắt , mọi chuyện đều vì các hài tử a .
“ Được , ta tin các ngươi một lần nữa .”
Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm , Hoa Nương chịu hoà ly với Mộc Chính . Cuộc sống sau này của Chu gia sẽ không liên quan tới tên điên đó nữa . Ngọc Nương rất lo sợ Hoa Nương không hoà ly , nếu sau này xảy ra chuyện gì . Nàng và Chu gia , sẽ áy náy cho tới chết .
Hoà ly chỉ cần có vân tay hai bên trên giấy hoà ly , là coi như đã cắt đứt . Để Hoa Nương có thể hoà ly dễ dàng và có quyền nuôi hai hài tử . Ngọc Nương cắn răng mặt dày tìm tới Lễ thị nhờ vả một phen .
Lễ thị cũng hơi khó xử .
“ Ta có thể giúp hai bên hoà ly trong yên bình . Nhưng việc hai đứa nhỏ đều sống với nương , hơi khó . Ngươi biết đấy , hài tử sau hoà ly đều sống với cha . Nếu có thể sống với nương , cũng chỉ có thể mỗi bên một người .”
Mộc gia bên kia khẳng định sẽ lấy Vu lang , để Mặc Nương cho Hoa Nương nuôi . Nhưng cái tính tình của Mộc gia , đứa nhỏ sẽ chịu khổ . Hơn nữa , như vậy Hoa Nương sẽ không đồng ý hoà ly .
Ngọc Nương chỉ còn cách mượn chỗ Lễ thị một quan binh , hùng hổ đi tới Mộc gia tìm Mộc Chính . Ép Mộc Chính lấy dấu vân tay .
Mộc Chinh thấy quan binh , sợ hãi không thôi . Hơn ai hết , hắn ta là người yêu sống sợ chết . Mặc dù không nguyện ý , lại bị quan binh đe doạ hắn ta làm Thẩm Tứ bị thương . Sẽ bị đưa tới lao ngục nhốt , tư vị của lao ngục hắn ta không muốn nếm qua lần nào nữa .
Nhưng để Hoa Nương nuôi hai hài tử , hắn ta không muốn giãy dụa hét lớn .
“ Mặc Nương là nữ nhi thì cũng thôi đi . Nhưng Vu lang là nhi tử của Mộc gia , là hương khói của ta . Không thể nào .”
Ngọc Nương lạnh mặt để lên bàn một cái bọc , bên trong có hai mươi lượng bạc chói mắt .
“ Từ bỏ tất cả . Chỗ này sẽ là của ngươi , chỉ cần ngươi sau này không dính dáng tới đại tỷ và hai hài tử . Chỗ bạc này , ngươi muốn uống rượu hay cưới nương tử. Đều tuỳ ngươi .”
Mộc Chính đáy lòng hơi lung lay , nhưng vẫn không muốn từ bỏ Vu lang . Nhưng Ngọc Nương đã dò hỏi qua , Mộc gia kia muốn tiền còn hơn Mộc Chính nhiều .
Mộc Chính bị một đám người Mộc gia vây quanh khuyên nhủ . Cuối cùng vẫn đồng ý , Ngọc Nương lại thêm điều kiện nếu người Mộc gia còn tìm Hoa Nương và hai hài tử hay Chu gia . Sẽ bị nhốt vào lao ngục .