Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 23




Ngọc Nương hiện tại được xem là lớn nhất , mọi người đều bắt nàng ngồi yên . Nhìn mọi người bận rộn náo nhiệt dọn đồ ăn lên bàn . Ngọc Nương không còn cách nào khác , vừa nắm tay cháu trai vừa mỉm cười nhìn mọi người .

Lăng thị xếp lại hai bàn tiệc , không quên dặn dò con út .

“ Ngươi thường ngày thích náo nhiệt , hiện đã mang thai . Chút nữa không được uống rượu nghe chưa ?.”

Ngọc Nương không vui bĩu môi .

“ Nữ nhi lại nghe nói mùa đông uống rượu vào ấm bụng . Chi bằng …”.

Lăng thị trừng mắt ngắt lời nàng .

“ Bậy bạ , ngươi qua đây ngồi cạnh ta .”

Lăng thị vẫy vẫy tay , hôm nay muốn phỏng chừng muốn chăm sóc nàng thật chu đáo .

Ngọc Nương cười cười đi tới , nàng chuẩn bị đặt mông xuống . Bỗng một nữ hài tử rụt rè dựa vào thành cửa , lí nhí nói .

“ Bà ngoại ơi ….”.

Lăng thị và Ngọc Nương quay đầu lại nhìn , nhất thời sững sờ nhìn nữ hài tử gầy đen trước mặt .

Ngọc Nương thấy Lăng thị tay chân cứng ngắc , đứng quên cả phản ứng . Ngọc Nương ôm bụng ra cửa , hơi cúi người xuống . Mỉm cười nói với nữ hài tử .

“ Mặc Nương lớn thật nhanh . Bên ngoài lạnh lẽo , mau tiến vào nhà .”

Nữ hài tử quần áo chỉ mặc một cái áo dài tay sờn cũ mỏng manh , chỗ thủng chỗ rách . Cái quần cũng ngắn tũn trên cổ chân . Bờ môi nứt nẻ trắng bệch, nhìn kĩ còn phát hiện cả người hơi run rẩy .

Mặc Nương nhìn bàn tay trắng hồng trước mặt , nhìn về phía Lăng thị còn há mồm đứng ở bên kia . Lại nhìn Ngọc Nương mỉm cười nhìn mình , Mặc Nương hơi sợ hãi đưa bàn tay lạnh lẽo lên tay của Ngọc Nương .

Ngọc Nương ôn hoà dắt tiểu hài tử đi vào trong , để Mặc Nương ngồi gần lò sưởi . Nhìn Mặc Nương rụn rè co ro ôm chặt đùi , Ngọc Nương nhìn thấy mà thương .

Đoàn người Chu gia thấy Mặc Nương ngồi cạnh Ngọc Nương . Liền ngây ngốc nhìn , Hoa thị còn không thể tin xoa xoa mắt nhìn lại . Đại tỷ từ sự kiện kia đều như cắt đứt hết với Chu gia , ngay cả hai hài tử đều không cho tiếp xúc . Mỗi lần Chu gia không đành lòng lén lút gặp cháu trai , cháu gái . Cả Mặc Nương và Minh lang đều chạy đi .

Hiện tại thấy Mặc Nương , còn nghĩ mình hoa mắt .

Hoa thị vội vàng sai Lý lang lấy áo lông ấm đắp lên người Mặc Nương . Bản thân lại đi lấy nước ấm cho Mặc Nương ấm bụng .

Mai Nương ôn nhu sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của Mặc Nương .



“ Minh lang không cùng Mặc Nương tới sao ?.”

Mặc Nương lắc lắc đầu , xong lại rụt rè cúi đầu xuống . Mặc Nương biết hình như nhà ngoại không thích mình lắm , nên chỉ tủi thân cúi đầu .

Chu phụ và Lăng thị mới hoàn hồn lại , Chu phụ cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng hơn chút .

“ Mặc Nương vừa tới đấy hả ?.”

Mặc Nương hơi sợ hãi nhìn ông ngoại, chỉ khẽ nói .

“ Vâng …”.

Lăng thị mắt hơi phiếm hồng , giọng hơi nghẹn ngào nhìn Mặc Nương hỏi .

“ Nương của con , có tới không ?.”

Hai nữ nhi bà năm đó đều tủi thân , Hoa Nương cố ý hãm hại Ngọc Nương . Bà không nỡ trách đại nữ nhi , không chủ trì công đạo cho tiểu nữ nhi . Nhưng Hoa Nương trách bà thiên vị , hận Chu gia gả nàng qua Mộc gia .

Bà thực sự hi vọng , gia đình có thể tụ họp đầy đủ thành viên ăn bữa cơm . Bà chết cũng đã nhắm mắt rồi .

Mặc Nương bất giác nước mắt chảy ra , vừa lau vừa tủi thân nói .

“ Nương nói nhớ mọi người . Nhưng sợ mọi người ghét bỏ , nên chỉ dám đứng ngoài cổng một chút liền đi .”

Lăng thị , Mai Nương vội ngó ra cửa . Nhưng ánh mắt hơi ảm đạm quay về . Lăng thị liếc nhìn Ngọc Nương , lại đích thân qua cầm tay Mặc Nương .

“ Hôm nay cứ ăn Tết ở đây đi . Chút nữa … ta để đại thúc đưa ngươi về .”

Trong lòng mọi người đều rõ ràng , đại tỷ nếu đã nhượng bộ . Chu gia tự nhiên cũng muốn hoà hảo lại như ban đầu .

Dường như bữa ăn này mọi người đều có tâm sự , bầu không khí coi như ảm đạm .

Ngọc Nương thở dài trong lòng , cốt nhục chí thân . Ai cũng đều không thể chối bỏ hoàn toàn , dù có đi xa bờ tới đâu . Cũng có thể bao dung tha thứ , Ngọc Nương sắp có hài tử của nàng . Ngọc Nương vô cùng cảm thông cho Chu gia .

Ngọc Nương cũng đã sớm xem mình là Chu Ngọc Nương . Thay vì xem xét việc ai đúng ai sai , chi bằng buông ra . Đối với những người nàng yêu quý , Ngọc Nương thầm cầu nguyện họ có thể sống thật vui vẻ .

Nên Ngọc Nương hôm nay mới chủ động nhắc đến đại tỷ , lại tỏ ra ân cần với Mặc Nương . Để Chu gia biết thái độ của nàng .



Hai ngày đầu năm như vậy liền đi qua , ngày thứ ba Ngọc Nương và Thẩm Tứ cùng đi tới chỗ Quý đại ca chúc Tết .

Chỗ Mai đại ca và Mai tẩu tử , nghe nói toàn gia đều đã tới thành khác thăm nhà mẹ đẻ của Mai tẩu tử . Nên Tết năm nay coi như không có nhà .

Với các khách quen của Trái Vị ký , Ngọc Nương đều để Thẩm Tứ tới chúc Tết . Ngọc Nương cũng không nhàn rỗi , cầm theo vài túi hoa quả khô đi quanh hàng xóm chúc Tết .

Ngõ Hoa Hoè phần lớn đều là các cửa tiệm nhỏ , không cư ngụ tại đây . Nhưng nơi sinh sống cũng chỉ cách một đoạn đường , đi sâu vào trong ngõ Hoa Hoè là có thể .

Tháng đầu năm cứ như vậy liền xong , Ngọc Nương cũng nhẩm tính . Cái thai đã được hơn 5 tháng , mang thai chín tháng mười ngày . Dự tính cuối tháng 4 hoặc đầu tháng năm sẽ sinh .

Ngọc Nương ngồi ngoài sân mỉm cười ngọt ngào thêu cái yếm nhỏ , Thẩm Tứ thấy thế đi tới .

“ Cứ ra tiệm mua liền tốt . Thêu quá tập trung sẽ hại mắt .”

Ngọc Nương không vui nói .

“ Chàng ẩn ý nói ta thêu không đẹp .”

Thẩm Tứ vội vàng thanh minh .

“ Là ta sai , nàng đừng không vui .”

Ngọc Nương bề ngoài dịu dàng , nhưng mỗi khi cố ý làm khó hắn . Hắn đều phải suy nghĩ nửa ngày mới giải được . Nên châm ngôn hiện tại chính là , chỉ cần Ngọc Nương có ý hắn liền giơ tay nhận sai . Bất kể là việc gì , chiêu này dùng vẫn rất hiệu quả.

Ngọc Nương cắt kim chỉ thừa ra , cũng không làm khó Thẩm Tứ . Hơi tò mò hỏi .

“ Nhà xây thế nào rồi ?.”

Thẩm Tứ cúi đầu ghé sát vào bụng Ngọc Nương , Ngọc Nương nói như vậy sẽ có thể giao tiếp với hài tử . Thẩm Tứ ban đầu còn không tin , nhưng vẫn nghe lời nàng làm theo . Giao tiếp tuy không thấy nhưng rất thú vị , làm mãi cũng thành quen .

“ Huyện lệnh phu nhân đưa tới quá nhiều gỗ , xây một toà viện đều là gỗ cũng đều có thể . Nhưng ta nghe theo nàng , chỉ là xây thêm một cây cầu gỗ son trên hồ mà thôi .”

Huyện lệnh phu nhân vừa là tiểu thư phú thương vừa là phu nhân quan lớn . Muốn xây cái gì đều thập phần tiêu hoang , số gỗ này vô cùng nhiều .

Trải qua một số chuyện , Ngọc Nương và Thẩm Tứ đều không muốn quá phô trương . Chỉ để gian nhà chính xây toàn bộ bằng gỗ xưa , sàn cũng đều làm bằng gỗ bóng . Số gỗ còn lại tạm thời sẽ cất vào kho , sau này làm tường rào bao quanh cả căn nhà . Muốn làm cái gì đều thuận tiện hơn chút .

Vì hoa quả khô của Nhan thị rất nổi danh , toàn gia Trịnh thị đều lo lắng sinh ý của cửa tiệm . Nhưng lại không thấy Nhan thị mở trên trấn này , Ngọc Nương cũng đem giá hạ xuống thành 5 văn một túi .

Tuy khách không đông như dạo trước , nhưng mỗi tháng vẫn có thể kiếm vào 2 lượng bạc . Đã trừ tiền thuê cửa tiệm và một nhà Trịnh gia .