Cố Diệp bị vây quanh bởi một đội bác sỹ hối hả kiểm tra cấp cứu, bên tai ‘ong ong’ tiếng quan tâm dồn dập khiến anh chột dạ tội lỗi. Để tránh nói nhiều sai nhiều, Cố Diệp nhắm mắt im lặng tựa như vì đau quá mà ngất đi.
Tới cửa phòng cấp cứu, Lưu Tranh ngăn tất cả lại:
- Các anh chờ ngoài này, em có mang theo chứng chỉ nên sẽ vào trong đó xem xét tình hình. Anh với cậu ta đi xử lý vết thương trước đi.
Lưu Quan và An Thiên Húc ngưng bước chân, có nói gì cả hai cũng không chịu lo cho bản thân, cứ ngây ngốc nhìn cánh cửa phòng khép lại.
Vào phòng, Lưu Tranh thở dài tiến gần tới giường bệnh:
- Anh đừng giả vờ nữa… dậy đi!
Cố Diệp vẫn nằm im bất động không nhúc nhích, Lưu Tranh vừa tức vừa buồn cười lên tiếng:
- Anh còn định giả vờ đến khi nào? Lớn rồi còn làm ra cái trò trẻ con như vậy? Hai người kia vì quá lo lắng mới không phát hiện ra, anh lừa được họ chứ lừa được sao Bác sỹ như em.
Bị vạch trần, Cố Diệp không tình nguyện mở mắt, anh hơi giận dỗi nhìn Lưu Tranh:
- Sao cậu không nói cho tôi biết cậu là em trai Lưu Quan, còn nói dối tôi?
Bác sỹ cùng y tá đang chuẩn bị dụng cụ máy móc bỗng dừng lại động tác đồng nhất hướng ánh mắt nhìn về phía bệnh nhân trên giường, khi nãy anh ta còn giãy giụa như sắp chết thế mà bây giờ đã tỉnh bơ cùng vị y sỹ trẻ tuổi kia nói chuyện rất điềm nhiên. Mấy người nhìn nhau ngơ ngác, hóa ra người kia rảnh rỗi quá muốn kiếm việc cho họ làm?
Lưu Tranh phản ứng nhanh nhạy cười cười xin lỗi bác sỹ:
- Xin lỗi đây chỉ là hiểu lầm nhưng anh ấy rất cần sự phối hợp của mọi người. Cho chúng tôi chút thời gian, lát tôi sẽ giải thích rõ ràng sẽ không để ai bị chịu thiệt đâu ạ!
Thái độ Lưu Tranh lễ phép lại cầu khẩn nên Bác sỹ cũng tạo điều kiện diễn trò cùng họ, xong việc Lưu Tranh mới quay lại trả lời Cố Diệp:
- Em không có nói dối, em thật sự đến từ Mỹ, anh cũng đâu hỏi về anh ấy? Thôi nào đừng giận nữa, em biết anh đang nghĩ gì nhưng muốn rời khỏi đây dựa vào mình Cố Minh không giúp được anh đâu, với tình cách của anh trai em kiểu gì cũng cho người canh chừng bến phà rồi, huống chi An Thiên Húc cũng ở đây, anh ấy nghĩ ra anh sẽ chạy thì cậu ta cũng không lý nào không nghĩ tới. Chỉ có em mới có thể giúp được anh rời khỏi đây.
Cố Diệp ngạc nhiên ngước nhìn Lưu Tranh:
- Tại sao cậu lại giúp tôi?
Lưu Tranh nhìn anh, ánh mắt hơi buồn bã, đây là lần đầu tiên anh chịu nhìn thẳng cậu:
- Anh không cần cảnh giác với em, quen được anh em rất vui, em biết chúng ta sẽ không bao giờ có kết quả nhưng em thật sự không muốn anh khó xử. Nhìn tình cảnh khi nãy em hiểu tại sao anh phải trốn tới đây.
Cố Diệp không nói gì, Lưu Tranh lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Anh đừng trốn nữa, trốn không phải là cách giải quyết tốt nhất. Em sẽ giúp anh trở về trước, Cố Minh chắc đang giúp anh dọn đồ rồi nhỉ, hai người có thể đi cùng nhau. Em sẽ ở lại nói chuyện với anh trai và An thiếu, em giúp anh kéo dài thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ, dù anh chọn ai em cũng sẽ ủng hộ anh, em mong anh hạnh phúc.
Nghe được những lời nói thật lòng, Cố Diệp cúi thấp đầu:
- Lưu Tranh… Cảm ơn cậu!
- Khoảng 5 phút nữa sẽ có người đến đón anh lên máy bay trực thăng, anh chuẩn bị đi, em ra ngoài đánh lạc sự chú ý của họ.
Nói xong Lưu Tranh dứt khoát xoay lưng rời đi, đây là việc duy nhất cậu có thể giúp cho anh đồng thời cũng tránh cho xung đột nảy lửa giữa anh trai và An Thiên Húc một lần nữa diễn ra.
Lưu Quan thấy một mình Cố Tranh bước ra, hắn vội vã túm tay hỏi gấp:
- Cố Diệp sao rồi?
Lưu Tranh gọi cả An Thiên Húc rồi mới lên tiếng:
- Anh và An thiếu theo em vào phòng xử lý vết thương, em có chuyện cần nói với hai người.
Không một ai nhúc nhích, thái độ rất rõ ràng, không đợi được người sẽ không rời đi, Lưu Tranh bất đắc dĩ nói dối:
- Chuyện về Cố Diệp, nếu không muốn biết thì hai người cứ ở đó mà chờ đi.
Nghe thấy liên quan tới Cố Diệp, An Thiên Húc hơi suy tư mức độ tin cậy, chưa kịp nghĩ ra điều gì có trá đã thấy Lưu Quan chạy trước theo sau Lưu Tranh. An Thiên Húc chẳng hơi sức dư thừa nào nghĩ tiếp, cũng ganh ghét hơn thua đuổi theo nhanh hơn.
Lưu Tranh mượn hộp y tế lấy ra bông băng, thuốc khử trùng tiến hành xử lý vết thương cho Lưu Quan trước, An Thiên Húc không kiên nhẫn:
- Có chuyện mau nói, tôi không cần xử lý.
Lưu Tranh nâng đồng hồ đeo bên tay nhìn thoáng qua, tính toán đủ thời gian cho máy bay cất cánh, cậu mới đáp lại:
- Tôi nghĩ hai người cần xem xét lại, đừng làm cho anh ấy sợ, anh Diệp chọn ai là quyền của anh ấy, không nên ép buộc.
An Thiên Húc cười khẩy:
- Ồ! Thế cậu có tính thêm phần của mình vào không đó, nãy còn hùng hổ tỏ tình lắm cơ mà. Hoa đã có chủ còn muốn xông vào cướp giờ lại còn giả vờ cao thượng khuyên nhủ cái gì chứ?
Lưu Quan hít thở không thông, khó khăn nhìn Lưu Tranh nghi vấn:
- Điều cậu ta nói là thật? Lời anh dặn em không nghe lọt tai hay sao?
Lưu Tranh cực kỳ hối hận, biết không có kết quả mà vẫn cố một lần thử vận may để giờ An Thiên Húc vạch ra khiến anh em bất hòa, cậu vội vàng giải thích:
- Anh… anh đừng hiểu lầm… em sẽ không theo đuổi anh ấy nữa đâu, em thề đó. Điều em khuyên là thật lòng, đánh nhau chẳng giải quyết được gì, sao hai người không thể bình tĩnh cạnh tranh công bằng với nhau được chứ?
Lưu Quan tức giận phản bác:
- Em thì biết cái gì, Cố Diệp đã hứa sẽ đáp lại anh nhưng An Thiên Húc là cái tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra phá đám kéo em ấy đi mất, anh không nuốt trôi cơn tức này.
Ánh mắt lạnh lẽo của An Thiên Húc sượt qua, cậu gằn giọng:
- Anh ăn nói cho cẩn thận, đáp lại anh mà anh ấy còn chấp nhận làm chuyện đó với tôi sao? Đừng có tự mình đa tình.
Lưu Tranh trợn mắt không dám tin, cậu không ngờ Cố Diệp và An Thiên Húc đã phát triển tới mức độ đấy, cậu ta còn mặt dày nói trắng ra khác nào tát thẳng vào mặt anh trai cậu.
Lưu Quan không giữ nổi bình tĩnh, tức giận rống lớn:
- Là cậu ép em ấy, không phải em ấy tự nguyện, đừng có mà vô ngôn xảo ngữ đổi trắng thay đen. Chẳng lẽ cậu không biết tại sao Cố Diệp để ý tới cậu? Là vì Cố Minh, là Cố Minh đó… cậu mãi chỉ là người thế thân mà thôi!
Câu nói của Lưu Quan khiến An Thiên Húc hơi lảo đảo, nhớ lại khi mới đến hai người họ thân thiết ra sao cậu lại càng uất nghẹn, cậu không chấp nhận đó là sự thật.
- Ăn nói hàm hồ, tôi sẽ tự hỏi rõ, anh đừng cố tình đặt điều chọc cho tôi tức giận.
Lưu Tranh chợt nhận ra mớ chỉ này cậu càng gỡ càng rối, rõ ràng đưa Cố Diệp đi trước để cho cả ba người bình ổn lại mà giờ xuất hiện thêm một cái thắt nút càng chặt hơn, đáng chết cậu lại sắp xếp cho Cố Minh đi cùng chuyến với Cố Diệp. Lưu Tranh hơi run, cậu vô tình đổ thêm dầu vào lửa hại Cố Diệp một vố lớn rồi.
Trước khi An Thiên Húc xoay người ra khỏi phòng, Lưu Tranh mới lắp bắp:
- Không… không cần đi hỏi, anh Diệp rời đảo rồi.
Lưu Quan đứng thẳng dậy, chiếc ghế đang ngồi đổ “rầm” ngã đổ:
- Em nói cái gì? Cố Diệp đi đâu?
- Em… em dùng trực thăng của anh đưa anh ấy về lại thành phố, mới cất cánh thôi.
An Thiên Húc dừng chân, khuôn mặt nhăn nhó bỗng giãn ra, cậu ngoảnh đầu trở lại nở nụ cười tươi hết cỡ:
- Lưu Tranh đúng không… cảm ơn cậu nhiều nha! Haha…
Đang đau đầu không biết làm cách nào để tách Cố Diệp cách xa Lưu Quan, bỗng dưng có người đứng ra giúp đỡ thế này thì còn gì bằng. Nhưng đáng hận, cậu cần phải làm rõ ý Lưu Quan vừa nói. An Thiên Húc nhanh chóng vạch ra kế hoạch đón đầu đi gặp Cố Diệp ngay lập tức.
An Thiên Húc đi khỏi, Lưu Quan tức giận đập tay lên bàn, đồ đạc bên trên rung nẩy khiến Lưu Tranh giật mình. Lưu Quan quay đầu trừng mắt:
- Em muốn làm cho anh tức chết phải không? Tính không ăn được thì đạp đổ phá hoại anh hả?
Lưu Tranh ủy khuất rớm nước mắt:
- Anh… em không có… em lo anh Diệp sợ hãi, anh ấy còn phải giả vờ bệnh trốn tránh các anh… Em…
Lưu Quan giận dữ cắt ngang chừng:
- Không có ư? Em vừa may áo cưới cho người ta đó có biết không hả? Giờ anh lấy gì để đuổi theo đây?
Biết bản thân gây họa, Lưu Tranh cúi thấp đầu, miệng lí nhí nhỏ dần:
- Em… em thật sự không biết, em xin lỗi!
Tâm trạng Lưu Quan cực kỳ xấu, bình thường hắn thương em trai như giọt máu đầu tim, chẳng bao giờ lớn giọng, vậy mà hôm nay vì không giữ nổi bình tĩnh mà liên tiếp mắng đứa em ngây thơ không hiểu chuyện này. Lưu Quan biết hắn tức Lưu Tranh chỉ một phần nhỏ, cái hắn hận là sao lúc nào hắn cũng đến sau An Thiên Húc một bước, hắn đã rất cố gắng, hắn gần như cảm hóa được Cố Diệp vậy mà… “tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại bất công như vậy?”