Lưu Tranh nằm trên giường, nhớ lại hình ảnh trong quán bar lại ngây ngốc cười! Cậu du học bên nước ngoài đã 10 năm, mới trở về được 3 tháng, anh trai mua một chiếc du thuyền làm quà tặng cho cậu du lịch vòng quanh thế giới. Vốn chẳng có gì thú vị lại sợ phụ tấm lòng anh trai, Lưu Tranh đành lênh đênh mấy tháng thăm thú nơi nơi cho tới hôm nay gặp được màn thị uy như vậy nghĩ sao cũng thấy buồn cười, rõ ràng cậu còn có vệ sỹ phía sau mà lại bị mỹ nhân hung dữ kia dọa cho mấy giây, thiệt tình nam nhân kế mà!
Lưu Tranh gọi video cho anh trai:
- Anh… hôm nay em gặp một người rất đặc biệt, nghĩ sao cũng muốn giới thiệu cho anh, rất đẹp trai luôn!
Lưu Quan phía bên kia mỏi mệt xoa xoa một bên thái dương:
- Đừng quậy nữa, bao giờ em về?
Lưu Tranh bĩu môi:
- Lẽ ra về rồi nhưng giờ đổi ý, em sẽ ở đây một thời gian. Anh không tò mò muốn biêt người em đang nói đến trông như thế nào thật hả?
- Anh có người mình thích rồi, không cần em mối lái, em tự xe duyên cho chính em đi!
Đôi mắt Lưu Tranh cụp xuống, tỏ ý không vui:
- Anh vẫn chưa chịu từ bỏ việc theo đuổi An Thiên Húc à? Em thấy cậu ta chẳng ra sao hết, cao ngạo tự đại, không phải đối tượng tốt thích hợp với anh.
Thời gian này vì tìm Cố Diệp mà Lưu Quan xuống sắc không ít, ánh mắt luôn ảm đạm nỗi buồn. Lưu Tranh không biết rõ chuyện trong nước, chỉ mải mê học Y suốt những năm du học, cậu chỉ biết anh cậu đang truy thê An Thiên Húc, hồi niên thiếu cậu cũng từng tiếp xúc với cậu ta nên phần nào hiểu được tính cách con người này.
Lưu Quan thở dài:
- Không phải An Thiên Húc, là người khác.
Lưu Tranh ngạc nhiên:
- Oa… thật ư? Sao em không biết vậy? Là ai? Có ảnh không cho em coi, liệu đẹp bằng mỹ nhân em muốn giới thiệu với anh không nào?
Lưu Quan lườm Lưu Tranh:
- Không cho, đẹp mấy cũng không bằng em ấy. Bao giờ em về thì biết?
- Ghê nha! Giấu kĩ vậy cơ à? Em từng gặp người đó chưa?
Lưu Quan xấu hổ ho khan tránh mặt:
- Chưa gặp, em du học bên đó sao biết được. Thôi nhé, anh cúp đây! Chơi xong nhớ về sớm!
May mắn Lưu Quan nhanh tay tìm cơ hội cúp máy, chỉ sợ kéo dài thằng em trai nhiều chuyện này sẽ truy hỏi hắn gặp nhau như thế nào? Vì sao Quen nhau?... Có chết cũng không thể khai ra từ tình địch biến tình nhân? Trên đời chắc chỉ có mình Lưu Quan hắn điên rồi mới thế. Dù vậy bản thân Lưu Quan tự biết hắn rất yêu Cố Diệp, càng ngày càng lún sâu, từ ngày sống chung tại hoang đảo, hắn biết hắn không thể quay đầu!
Bị cúp máy giữa chừng, Lưu Tranh phá lên cười, cậu thật sự tò mò với người anh dâu tương lai này, dẫu sao không phải An Thiên Húc là tốt rồi.
Buổi sáng bình minh trên bãi biển là đẹp nhất, Lưu Tranh đã trở thành tiến sỹ nghiên cứu y khoa tài giỏi, cậu rất chú ý sức khỏe bản thân nên luôn giữ thói quen chạy bộ buổi sáng.
Lưu Tranh dậy từ sớm, mặc áo cộc ngắn tay phối cùng quần short thể thao, đầu gối bọc đệm đi giày Nike hàng hiệu trông cực kì năng động. Cậu chạy dọc đường lớn ven biển đạt khoảng 3km tiêu chuẩn sức khỏe mới dừng lại. Lưu Tranh vào một quán nhỏ mua chai nước rồi bước tới gần bờ biển để ngắm bình minh!
Đang uống nước, Lưu Tranh bỗng dừng động tác, hình ảnh chàng trai đọc sách ngược nắng trước bình minh khiến trái tim cậu hơi xao động.
Cố Diệp cực kì thích tiếng sóng biển vỗ bờ, nó khiến tâm hồn anh yên bình phẳng lặng trái ngược với những cuộn trào trên biển lớn. Nhà anh mua ngay phía trên nên mỗi ngày anh đều buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều ngắm hoàng hôn tại nơi này. Anh còn có thói quen đọc sách nên khi đi thường mang theo bên người xách theo đèn tích trữ lưu động để đọc.
Góc nghiêng khuôn mặt diễm lệ của Cố Diệp được ánh sáng bình minh chiếu rọi nhu hòa đến động lòng người. Lưu Tranh nhìn những ngón tay thon dài đang lật từng trang sách, áo sơ mi được xắn lên cao hở ra khớp xương mảnh mai xinh đẹp tâm hồn trạch nam bỗng dưng thổn thức.
Quang cảnh đang lãng mạn yên bình là thế, Tuyết Đình Lan từ đâu chạy ra xé rách mộng cảnh khiến Lưu Tranh như bị tạt một gáo nước lạnh dội cho tỉnh.
Tuyết Đình Lan giật sách Cố Diệp đang đọc giấu sau lưng làm nũng:
- Anh Diệp, sao anh qua đây không gọi em? Em cũng muốn được ngắm bình minh với anh!
Cố Diệp vẻ mặt bất đắc dĩ, trước đây không nói, bây giờ mối quan hệ đã khác, Tuyết Đình Lan cứ như vậy làm anh thấy phiền.
- Anh dậy từ rất sớm, em không theo được đâu. Cứ nghỉ ngơi ngủ đủ giấc, không cần theo anh!
Tuyết Đình Lan không quan tâm lời nhắc nhở khéo léo của Cố Diệp, cô bình thản tươi cười:
- Không sao đâu, em thích đi cùng anh. Mỏi chân quá, anh cho em ngồi với nhé!
Chiếc ghế tuy không quá nhỏ nhưng nếu hai người cùng ngồi thì phải chen chúc sát nhau. Trước khi Tuyết Đình Lan kịp ngồi xuống, Cố Diệp phản ứng đứng lên rất nhanh ai ngờ lại bị cô nàng kéo tay quay trở lại suýt ngã cả người lên cô. Cố Diệp luống cuống giữ thăng bằng nghiêng người, anh kịp chống tay vào hai bên thành ghế dừng lại động tác lao xuống. Tuyết Đình Lan bị giam trên ghế trái tim kích động, cô rất mong chờ khoảnh khắc này.
Lưu Tranh nhìn không nổi nữa, hôm qua cô ta còn vô cớ đánh cậu, giờ thì nhìn xem, cái đồ háo sắc thật sự mới là ai, câu dẫn nam nhân giữa ban ngày ban mặt, nào có giống nữ nhi! Cậu tiến tới lôi Cố Diệp đứng lên kéo người về đằng sau, ánh mắt lại về chế độ mác lưu manh bị cô gán cho:
- Này em gái… em mới vô cớ gây sự thu hút tôi, nay quay lưng đã giở trò với anh mình, bộ em gái thiếu nam nhân lắm sao?
Tức giận vì bị Lưu Tranh phá hoại ý đồ, Tuyết Đình Lan đứng lên, ánh mắt nai con dịu dàng không còn nữa, cô liếc Lưu Tranh giọng nói châm chọc:
- Cái đồ háo sắc nhà anh nói chuyện cho đàng hoàng. Việc của tôi không khiến anh quản, dù có thiếu nam nhân cũng không đến lượt anh, đừng có tự mình đa tình!
Cố Diệp bất ngờ với sự xuất hiện của Lưu Tranh đã tạm thời cứu nguy cho anh, trong lòng vô cùng cảm kích. Anh lại hướng ánh mắt về phía Tuyết Đình Lan hơi trầm tư “Tuyết Lan hơi khác trước đây, ngày xưa cô ấy thỏ thẻ ngây thơ, sao giờ ăn nói gai góc đâm người đến thế?”
Lưu Tranh xoáy mở chai nước, uống vài ngụm đỡ khát rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Em gái… có nhầm hay không? Tôi đâu quản em làm gì, người tôi quản đang đứng phía sau tôi kia kìa?
Bị điểm danh, Cố Diệp giật mình “gì thế? Anh đâu quen cậu ta.” Còn chưa hiểu rõ vấn đề, Cố Diệp đã bị Lưu Tranh kéo đi.
Tuyết Đình Lan không cam lòng, vẫn tức người này tối qua vô lễ, giờ còn xông ra cướp anh đi, cô túm lấy cánh tay còn lại của Cố Diệp.
- Mau thả anh ấy ra, anh muốn đưa anh ấy đi đâu?
- Đâu cũng được miễn tránh khỏi cái người lắm mưu nhiều kế như cô.
Tiếng cãi nhau ầm ĩ hai bên, Cố Diệp bị giằng đi kéo lại bực mình tới phát cáu vung tay hai người ra:
- Đủ rồi… hai người làm cái gì vậy? Muốn đi đâu thì đi, tôi về nhà tôi!
Nói xong anh xoay người nhặt lên cuốn sách bị rơi dưới cát, xách theo đèn đi về nhà bỏ lại hai người Tuyết Đình Lan và Lưu Tranh phía sau. Hai người lườm nhau ghét bỏ “xí” một tiếng rồi xoay lưng mỗi người một hướng.
***
Trời đã sáng nhưng căn phòng vẫn bao phủ một màu đen tối, không một bóng đèn nào được bật, rèm cửa sổ kín mít bao bọc che đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài. Trên giường loáng thoáng thấy được một thân ảnh đang nằm ở đó. An Thiên Húc vẫn mặc vest trên người, quần áo xô xêch nhăn nhúm, calavat nới lỏng, một chân trên giường một chân nhô ra chạm đất, trên bàn chân vẫn giữ nguyên chiếc giày chưa tháo, cậu nằm thõng thoài tay ôm chai rượu, miệng vẫn mê man gọi “Cố Diệp, anh đang ở đâu?”
Nửa tháng trôi qua vẫn không một tin tức, An Thiên Húc chìm đắm trong nỗi nhớ nhung tuyệt vọng. Cậu oán trách Cố Diệp, oán anh bỗng dưng bước tới trêu chọc cậu, oán anh dùng thân chắn dao bảo vệ cậu, oán anh phớt lờ tình cảm của cậu, oán anh lừa cậu, oán anh cướp trái tim cậu đi… cậu oán anh nhiều lắm nhưng cũng trách bản thân yếu đuối không đủ tàn nhẫn tổn thương anh, cậu đã quá nhân nhượng chiều ý anh nên mới để cho người chạy mất.
Ban ngày, An Thiên Húc lạnh lùng quyết đoán, chẳng có gì làm khó được cậu nhưng mỗi đêm lại chỉ có rượu say làm bạn gặm nhấm những uất ức cô đơn mà Cố Diệp gây ra.
An Thiên Húc ném chai rượu trên tay đi, cậu xoa xoa đầu đau nhức, lững thững bước tới cửa sổ kéo rèm. Tia sáng len lỏi khiến đôi mắt nheo lại, An Thiên Húc thở ra một hơi thật dài “Cố Diệp, em đã cho anh thời gian, nếu anh vẫn không chịu xuất hiện đừng trách em dùng thủ đoạn với Cố thị. Em sắp không chờ nổi nữa rồi. Em thực sự rất nhớ anh!”