Xuyên Thư Tổng Tài Biến Thành Thụ

Chương 1: Mê Mang




"Đau quá! Đây là đâu?" Cố Diệp chống chọi cơn đau đầu chầm chậm mở mắt, mọi thứ xung quanh từ mờ ảo dần trở lên rõ nét! Căn phòng xa lạ quá, nhìn giống như một khách sạn cao cấp! Thật kỳ quái, Cố Diệp nhớ rõ khi đang lái xe đến sân bay thì bất ngờ có một chiếc xe đối diện tông thẳng về phía anh, Cố Diệp chỉ nhớ sau tiếng rầm đó tất cả mọi thứ đều trở lên tối đen, có lẽ sẽ bị thương rất nặng, nhưng nếu cấp cứu thì phải đưa anh qua bệnh viện chứ sao lại ở nơi này?

Cố gắng dùng sức chống khủy tay lên giường Cố Diệp từ từ nâng người ngồi dậy, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đập ngay vào mắt là một chàng trai trẻ có ngũ quan tinh xảo, gương mặt diễm lệ câu nhân, nét môi nhu hòa khi ngủ vẫn cong cong nhìn rất chọc tâm người nhìn, lướt thêm một chút phía bên dưới, cần cổ thon dài trắng nõn và phần xương quai xanh tinh xảo lờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo sơ kẻ đang được mở ra ba chiếc cúc áo!
Đùng đoàng… "Mẹ ơi! Đây là đâu? Người này là ai? Sao tư thế ái muội như thế này? Không giống như anh nghĩ chứ?" Hoảng hốt quá độ, Cố Diệp vội lật chăn bên dưới may mắn thở phào "phù... không có sao!” Quần phía dưới cả hai vẫn còn, duy nhất không hiểu tại sao anh lại bán khỏa thân, áo sơ mi trắng vứt ngay dưới sàn, tay vô thức đưa lên sờ trán khiến đầu càng đau nhức "shit… đau quá!"

Đang lúc mê mang rối loạn, thanh niên bên cạnh lên tiếng:

- Anh… anh tỉnh rồi? Em xin lỗi... Anh làm em sợ quá, lần đầu của em mà anh như bị trúng thuốc dọa em mất bình tĩnh mới làm theo phản xạ đánh ngất anh. Anh không được giận đó, đây là phản xạ có điều kiện của người học võ, không phải em cố tình khiến anh bị thương đâu. Em đã chấp nhận hợp đồng bao dưỡng của anh nghĩa là em là người của anh, hôm nay không được thì hôm khác em vẫn có thể bù lại cho anh mà!
Cố Diệp mê mang:

- Hả?

Đình trệ vài giây não bộ mới kịp hoạt động trở lại:

- May mắn… khụ khụ… không... không sao.

Trong lòng thầm phun tào: "em giai, tuy em thật xinh đẹp nhưng anh không có sở thích đoạn tụ, anh là trai thẳng bình thường, may mắn em đánh ngất anh chứ không anh hận gϊếŧ chết chính mình mất. Thật quá mất mặt, quá không khoa học!"

Khoan đã, "khoa học" nếu đúng khoa học thì mình bị tai nạn giao thông cơ mà, cớ sao lại ở nơi này? Còn bao dưỡng là cái quỷ gì? Cậu thanh niên này là ai? Trong đầu Cố Diệp có ngàn dấu hỏi trên đầu, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

***

Cậu thanh niên kia tên là An Thiên Húc, là cậu ấm nhà họ An nhưng tính cách quái gở, tách ra biệt lập sống riêng từ hồi 15 tuổi, tự lập nghiệp thành Ca Vương nổi tiếng được nhiều fan hâm mộ. Đừng hỏi tại sao một cậu ấm như An Thiên Húc lại chịu để cho Cố Diệp nguyên chủ bao dưỡng. Nguyên nhân hết sức ngớ ngẩn nhưng lại khá thuyết phục, anh giàu anh thích gì chả được, muốn chơi chơi thử cảm giác được bao dưỡng, được chiều chuộm là như thế nào mà thôi! An Thiên Húc rất đẹp, nam nữ khá nhiều đối tượng theo đuổi cậu, trong đó có một tên khá đáng ghét là Lưu Quan. Tuy hắn đẹp trai nhưng khí chất luôn lạnh lùng băng lãnh, không phải gu của cậu!
Vì không muốn lộ diện thân phận nên âm thầm tính kế cho kẻ khác đánh đuổi hắn ta bớt cho bản thân phải tự ra tay!

Ngay lúc đó An Thiên Húc được Cố Diệp tìm gặp đưa cho một hợp đồng bao nuôi tiểu tình nhân khá hấp dẫn, nhưng cái hấp dẫn An Thiên Húc nhất lại là khuôn mặt của người này! Cố Diệp có vẻ đẹp nam tính trầm ổn rất thu hút, anh rất đẹp, bản thân An Thiên Úc cũng phải thừa nhận Cố Diệp đẹp hơn cả mình, càng nhìn càng thấy ưng mắt, cao quý, lãnh diễm lại nam tính mị hoặc! Đáng tiếc, hôm nay là ngày ký hợp đồng bao dưỡng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Cố Diệp bị hạ thuốc trong rượu, không biết là vô tình hay cố ý nhưng đều khiến An Thiên Húc không vui. Nếu làm cũng là anh chủ động chứ không phải tiếp nhận với một người thần trí không rõ, trực tiếp đánh ngất chờ đến lần sau cho xong chuyện!
Ban đầu cũng tính vui đùa cùng Cố Diệp một thời gian, lợi dụng Cố Diệp chọc tức Lưu Quan, cho hắn từ bỏ ý định! Dù Cố Diệp đấu trực tiếp không lại Lưu Quan nhưng có hắn giấu tay phía sau vẫn tốt hơn là bản thân tự ra mặt! Đáng tiếc người tính không bằng trời tính a!

An Thiên Húc ngồi dậy nhìn vẻ mặt của Cố Diệp sinh ra hứng thú khó tả. Hazzj người đàn ông này không nghĩ khi ngây người lại có một mặt khác đáng yêu như vậy. Công này không tồi, làm tốt có thể cho phép qua lại với cậu trong vài tháng cũng được! An Thiên Húc giả nai về dáng vẻ vô hại của một tiểu tình nhân bé nhỏ:

- Anh Cố Diệp! Anh vẫn giận em sao? Có muốn em bồi anh không? Giờ anh tỉnh rồi chúng ta làm luôn nhé!

Câu nói An Thiên Húc vừa nói ra khiến Cố Diệp sợ chết khϊếp, mặt đỏ lựng vừa giận, vừa xấu hổ không thể bình tĩnh nổi, nói không ra hết câu:
- Cậu… c… cậu...

Mà trực tiếp ngất đi!