Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 82




Tạm thời chưa bàn đến việc Trịnh Duyệt dùng cách nào để đưa nguyên một đám nhóc tới mukbang thế này, chủ bàn ở đây là Lưu Bình mặc dù trên mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng đã trở nên vui đến nở hoa rồi.

Đồ ăn mà Thời Nhiễm làm còn ngon hơn cả những món đã chọn mấy ngày trước, đặc biệt là có thể nhìn thấy rõ ràng ngay trên cách bày biện mâm cỗ.

Chưa kể đến bốn món nguội trước đó, riêng đào mừng thọ thôi đã được sắp lên như một ngọn núi nhỏ rồi, cơm chiên tụ bảo còn dùng bí ngô làm bát đựng nữa! Cơm chiên là món được ăn cuối cùng. Lưu Bình cầm cái muỗng gạt trên bát bí ngô một cái, phát hiện cơm trong bát vẫn còn bốc hơi nóng!

Người quanh một bàn lớn gần như không có thời gian nói chuyện.

Phía dưới món cà tím chảo sắt phát ra tiếng lách tách. Quả cà màu đỏ tím thân dài, phần lưng hướng xuống dưới, bị sức nóng của chảo sắt nướng tỏa lên mùi thơm lừng, phía trên rưới một muỗng xốt thịt heo, mùi thơm của thịt vụn thấm nhuần vào quả cà. Cắn một miếng chỉ cảm thấy khoang miệng toàn mùi cháy xém thơm nức. Bởi vì nhiệt độ của chảo sắt nên phần lưng quả cà không tránh khỏi việc bị dính chảo, nhưng việc này hoàn toàn không phải là rào cản!

Vỏ cà cháy xém thơm nồng, ăn vào có vị như ăn cà tím nướng.

Trong canh gân đậu phộng có gân được nấu nhừ đến khi đặc sệt lại. Đậu phộng cũng được hầm đến nỗi chỉ mới nhấp môi đã vỡ vụn. Cho miếng gân dai dai vào miệng, miếng thịt lớn nhưng rất tươi mới, không bị ngấy chút nào.

Ngô chiên bơ thì phải dùng muỗng múc. Nước trong hạt ngô được giữ lại một cách hoàn hảo, bên ngoài xốp giòn thơm nức mũi, đi kèm với từng hạt ngô tươi non bên trong khiến ngay cả bà cụ Lưu cũng phải ăn thêm mấy muỗng.

Món bánh ngâm đầu cá càng khiến người cả bàn ngạc nhiên hơn. Mùi vị này còn xuất sắc hơn cả nhà hàng XX mà bọn họ thường ăn nữa...

...

Thời Nhiễm nắm chắc thời gian đưa món ăn lên. Thấy trên bàn đã gần xong xuôi hết rồi, cuối cùng cô mới đưa cơm đậu Hà Lan áp chảo dứa và vịt lộn xộn ra, chính thức tuyên bố đồ ăn đã lên đủ.

Sau khi bưng một bát mì trường thọ nhỏ lên cho bà cụ Lưu, Thời Nhiễm xong việc của mình.

Đến cả nếp nhăn trên mặt bà cụ Lưu cũng tràn ngập sự thoải mái và dễ chịu. Bữa cơm này bà ấy ăn cực kỳ thoải mái, nhất là món vịt lộn xộn cuối cùng này.

Thời Nhiễm đã hầm thịt vịt với khoai sọ và khoai từ được nghiền nhuyễn. Thành phẩm là một nồi trông có vẻ vừa giống canh vừa giống thức ăn. Lúc ăn vào miệng lại cực kỳ trơn mềm.

Bà cụ Lưu đặt bát xuống, lúc này mới cảm thấy mình hơi no. Trong lòng Lưu Bình cũng tràn ngập ưu sầu, cứ sợ bà cụ ăn nhiều quá không tiêu hóa nổi.

Bà cụ Lưu vươn tay chỉ chỉ bát mì trường thọ: "Tốt xấu gì cũng để mẹ ăn cho hết bát mì trường thọ này đã chứ?"

Đương nhiên rồi, Lưu Bình bưng bát mì trường thọ tới trước mặt mẹ mình, nhìn lại mới phát hiện ra sợi mì trong bát lại là mì năm màu.

Bây giờ đang là mùa xuân, có đủ loại trái cây và rau củ nên Thời Nhiễm đã quyết định chọn luôn mấy thứ để làm mì, cuối cùng làm ra được một bát mì trường thọ năm màu như thế.

Tất nhiên bát mì này không thể chia cho người khác ăn cùng được. Bà cụ Lưu bưng bát lên, đầu tiên là húp một ngụm nước canh.

Mặc dù những người khác không được ăn mì trường thọ nhưng chỉ nhìn bà cụ thoải mái thở hắt ra một hơi là cũng hiểu được mùi vị của bát mì này không tồi rồi.

Bà cụ Lưu vừa hút sợi mì trong bát vừa nghĩ trong lòng rằng đâu chỉ là không tồi. Trong canh còn thoang thoảng húp được một chút vị của súp gà, nhưng nước canh lại không phải màu vàng mà là trong veo, không hề dục như súp gà.

Húp một miếng chỉ thấy miệng toàn mùi súp gà tươi ngon, bên trong chỉ rắc thêm một chút xíu muối nhỏ, làm vị súp gà trở nên nổi bật nhất, mấy gia vị khác đều không thể bì nổi.

Một bát mì trường thọ không nhiều. Thời Nhiễm đã cân nhắc tới số tuổi của bà cụ nên mì trong bát chỉ lớn chừng nắm đấm, trong bát phần lớn là nước canh.

Bà cụ Lưu ăn xong rồi vẫn còn chưa thỏa mãn lắm.

Lại nhìn thức ăn trên bàn, cả ba bàn thức ăn gần như bị càn quét sạch sẽ, ngay cả bàn trẻ con bên kia cũng bị dọn sạch.

Ăn uống no đủ xong, không cần phải lên tiếng Lưu Bình cũng biết mặt mũi của mình sẽ không rơi đầy đất. Không thấy mấy họ hàng bên cạnh đã bắt đầu hỏi bà ấy về đầu bếp rồi kia à?

Lời trong lời ngoài toàn là đang suy đoán xem có phải bà ấy đã mời đầu bếp riêng từ nơi nào đó đến không, nếu không sao có thể nấu ăn ngon như vậy được, còn ngon hơn cả Thiêm Phúc Viện mấy hôm trước nữa.

Lưu Bình đang định nói chuyện thì Lưu Doanh ngồi ở phía bên kia bà cụ cuối cùng cũng hết nhịn nổi.

"Chị cả cũng thật là, mời đầu bếp sao không nói sớm. Người một nhà với nhau mà chị còn che che giấu giấu, làm mấy ngày nay mẹ chúng ta cứ lo lắng mãi, chỉ sợ chị tốn nhiều tiền quá."

Lời này đúng là rất quá đáng. Lưu Bình không kiềm chế được cơn giận nên đứng phắt dậy muốn cãi ra nhẽ với em gái mình.