Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 60




Thời Nhiễm ra cửa nhìn thử, bên ngoài lại không có một bóng người.

Lúc về thì mang theo suy tư: “Có lẽ là vậy… Người đó ra sao?”

Anh trai không nghĩ nhiều bèn nói: “Có một người phụ nữ trung niên hơi mập, đầu tóc bù xù, mặt mũi hếch lên… Mắt lấm la lấm lét.”

Thời Nhiễm lập tức loại trừ được khả năng là họ hàng của nguyên chủ, đầu tiên bác hai gái của nguyên chủ ngoại hình cực kỳ mập, hơn nữa trong trí nhớ thì đối phương tóc xù mì. Mấu chốt chính là, nếu là họ hàng của nguyên chủ, giờ thấy Thời Nhiễm có tứ hợp viện to như vậy, hoặc là liếm mặt nhận người thân, hoặc là khóc lóc náo loạn đòi lợi lộc.

Trừ họ hàng của nguyên chủ ra, người có thể kết thù với cô như vậy Thời Nhiễm cũng có thể nghĩ đến là người cùng ngành.

Bạn cùng ngành chia thành hai loại, một là cùng ngành bữa trưa, nhưng một ngày cô chỉ bán cho mấy chục người, chắc không ai quan tâm đến cô đâu.

Một loại khác là bạn cùng ngành bán gian hàng nhỏ về đêm…

Tuy Thời Nhiễm không nghĩ ra người cụ thể, nhưng lại cảnh giác hơn.

Cạnh tranh ác ý kiểu này ngành nào cũng có, ngay cả mở một quán ăn mang đi ba ngày đầu cũng sẽ có bạn cùng ngành đến chê nữa là, chứ đừng nói đến gian hàng nhỏ của cô dạo này hơi chướng mắt người ta.

Thời Nhiễm giao xong bữa trưa thì đi tìm dì Vương.

Dì Vương vừa đến nhà trẻ đưa cơm cho cháu trai, nghe Thời Nhiễm nói còn thấy hơi sững sờ: “Con nói muốn hỏi xem có thể đăng ký giấy phép kinh doanh không à?”

Thời Nhiễm gật đầu: “Gian hàng nhỏ thì không nói, là ưu đãi của chỗ chúng ta, con cũng đã đi làm giấy chứng nhận sức khỏe. Chính là chuyện cơm trưa, con nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy làm giấy phép ổn hơn.”

“Chủ yếu là con muốn hỏi tứ hợp viện này của con có thể đăng ký không, nếu không thể, gần đây có nhà mặt tiền nhỏ nào không, con thuê một cái.”

Kiếp trước lúc Thời Nhiễm mới làm streamer cũng đã ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần tay nghề tốt là được, không lâu sau đó mới chịu thiệt. Bị người ta báo cáo nói thức ăn trong buổi phát sóng của cô có vấn đề, nói cô livestream ngôn từ không đúng, bốc hơi nửa tháng, chờ khi cô phát trực tiếp lại, đã mất hơn mười ngàn fan.

Thời Nhiễm nhạy bén nhận ra rằng có người nhắm vào mình, nếu đã bị người ta nhắm trúng rồi, vậy chắc chắn đối phương phải nghĩ cách gây rắc rối cô.

Vậy thì chi bằng cô dứt khoát làm tốt chuyện của mình trước, để đỡ lo xảy ra chuyện.

Dì Vương không hiểu: “Con thế này chẳng phải cũng ổn sao? Tốn công làm chi?”

Thời Nhiễm than thở: “Nói cũng không phải nói thế này, suy cho cùng con là gánh hàng rong, tổng cộng bán có mấy chục phần, lỡ có ai ăn xong xảy ra chuyện, há chẳng phải con nói không rõ được sao? Đương nhiên không phải con nói Tráng Tráng, nhưng giờ nhiều người đặt cơm buổi trưa, còn có rất nhiều người trong đó cả gian hàng nhỏ của con cũng chưa từng đến, còn muốn tìm người giao hàng, nói không chừng nửa đường xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì đó.”

Dì Vương vốn còn định an ủi cô chút, khoảng thời gian này, bà thường xuyên đến chỗ Thời Nhiễm, vấn đề vệ sinh bên Thời Nhiễm như thế nào bà rõ nhất. Gạt chuyện đó qua một bên không nói, nay Tráng Tráng ăn cơm Thời Nhiễm nấu như ăn tục uống tục nhồi nhét cho mình, nhưng dạo này bụng không sao cả, phải biết rằng lúc trước ăn vặt tháng nào không bị bệnh một lần thì không bình thường.

Có điều nghe Thời Nhiễm nói vậy, dì Vương cũng chợt hiểu ra, biết rằng tuy Thời Nhiễm không nói, nhưng chắc có chuyện gì rồi.

Có thể có chuyện gì được chứ?

Còn chẳng phải buôn bán tốt quá nên bị người ta ghét.

Dì Vương không hỏi tình hình của Thời Nhiễm, nhưng chỉ nhìn cô gái mới mười tám tuổi đầu tự mình bươn chải, tứ hợp viện rách nát thế kia cũng không thuê một căn nhà khác ở, mỗi ngày đối diện với đống hoang tàn từ sáng đến tối. Trong lòng dì Vương biết có lẽ đối phương có chuyện quá khứ.

Thời Nhiễm không dễ gì có một kế hoạch cuộc sống an cư lập nghiệp, giờ lại bị người ta chĩa mũi nhọn, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi dì Vương đã đầy một bụng tức.

Bà lập tức vỗ ngực nói: “Vậy con không cần quản nữa, để dì đi hỏi cho con!”

Thời Nhiễm nói cảm ơn dì Vương, hơi day dứt nói: “Vậy trước khi làm xong thủ tục, con tạm thời hủy cơm trưa.”

Không chắc được đối phương kiếm chuyện lúc nào, cô cũng không bằng lòng mạo hiểm.

Dì Vương tỏ vẻ bà hiểu mà, an ủi cô: “Không sao, con về chờ tin là được. Cỡ giữa ngày tiết thanh minh dì làm xong cho con… Tốt nhất là vẫn bán ở trong nhà con.”

Thời Nhiễm cũng nghĩ thế, thuê nhà bên ngoài, chi phí của cô chắc chắn cao hơn nhiều.