Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 56




Cho thịt heo chiên giòn vào xong, rưới nước xốt và hương liệu đã chuẩn bị từ trước lên, lại bỏ vào mỗi bát thêm một muỗng canh gà vẫn luôn bắt trên bếp lửa.

Nồi hấp lớn dài một mét, bát nhỏ đầy thịt heo chiên giòn bày ra hai tầng, tầng trên cùng, Thời Nhiễm để bánh lá sen mới mua về.

Bánh lá sen trắng ngần to bằng bàn tay, sau khi hấp chín thì phồng to lên, to mềm vô cùng.

Chờ đến khi bày hàng ra, vị trí của cơm lúa mì hoa hòe hôm qua đã nhường chỗ cho nhân vật chính của hôm nay — Tô thịt chiên giòn.

Dù gì cũng là một nồi thịt to, Thời Nhiễm định giá thành hai loại, một là bán theo bát nhỏ tặng kèm hai cái bánh lá sen, tổng cộng là hai mươi đồng. Còn lại là trực tiếp mua bánh lá sen kẹp thịt chiên giòn, một cái mười đồng.

Bánh lá sen trắng nõn kẹp miếng thịt chiên giòn nóng hổi, lớp da ngoài được chiên qua của thịt chiên đã không còn giòn rụm mà thay vào đó đã được bao bọc trong một lớp vỏ bột chiên nhăn nheo tẩm vị canh gà, Trong bánh lá sen có thêm một muỗng canh, phết lên chút dầu ớt, hương thịt trực tiếp lấn át xộc lên khoang mũi. Lúc ăn còn phải cẩn thận, một tay đặt bên dưới bánh, tránh để canh bên trong tràn ra ngoài.

Còn có người biết ăn, ví dụ như Lục Phát. Đầu tiên ăn một cái bánh lá sen kẹp thịt heo chiên giòn, rồi lại mua về một phần cơm trắng không biết từ gian hàng nào. Trực tiếp bỏ lên chén thịt heo chiên giòn, nước canh bên trong từ bên trên thấm xuống, cơm trắng mang theo ánh dầu của nước canh, ăn vào một miếng, mặt mũi của Lục Phát cũng giật mấy cái.

Lúc sau thì náo nhiệt rồi, có người vừa mua bánh lá sen kẹp thịt, cũng có người đến gian hàng nhỏ bên cạnh tìm cơm trắng, chú lớn tuổi bán cơm nắm bên cạnh vừa thấy như vậy, nhanh chóng bảo vợ mình về nhà nấu một nồi cơm trắng.

Nếu nói trên đời này ngon nhất là dầu mỡ, sự áp đảo của thịt thật sự quá hiển nhiên.

Vốn còn có người hỏi mấy câu sao hết cơm lúa mì hoa hòe rồi, sau đó căn bản không còn nữa.

Tô thịt heo chiên giòn đã cướp đoạt ánh mắt của mọi người.

Hai người Chu Mẫn và Tiểu Mễ do dự nửa ngày, cuối cùng chọn một “bữa ăn hai người.”

Một phần mì xào, một phần thịt heo chiên giòn, một phần cơm quả du, một phần cải cúc chưng.

Thời Nhiễm: “…”

Đây chính là cái gọi là “tôi muốn hết” đấy à?

Nhưng phương pháp thử món ngon kiểu này quả nhiên thu hút không ít người học theo, có vài người hẹn bạn đến hoặc là dẫn người yêu đến, cũng y như Chu Mẫn và Tiểu Mễ, một tay cầm bánh lá sen kẹp thịt, một tay gắp mì xào, ăn ngán rồi thì thêm một miếng cơm quả du, sau đó uống một hớp canh ba loại hải sản Thời Nhiễm tặng để thông họng.

Người đến một mình chỉ ngốc mắt nhìn, bắt đầu thể hiện trình xã giao đỉnh của chóp tìm bạn ăn cơm chung ngay tại chỗ, mà càng nhiều người chọn phần ăn hai người, sau đó ăn không hết đã no!

Dù sao đi nữa cũng có thể đem về nhà hâm nóng lại, bữa sáng ngày mai không cần lo.

Một buổi tối, người rời khỏi từ chỗ Thời Nhiễm, gần như ai cũng xoa bụng.

Bánh lá sen kẹp thịt heo chiên giòn lớn tương đương với bánh Paratha mọi người thường ăn, cơm quả du và cải cúc chưng xuất thân từ rau dại, vốn rất chiếm bụng. Mì xào thì không cần phải nói, Thời Nhiễm vẫn luôn duy trì chất lượng và số lượng.

Tiểu Mễ và Chu Mẫn ăn được cuối cùng cũng có hơi ăn không nổi nữa, gió xuân thổi đến hương hoa không biết của hoa gì, trong cơn gió xuân này, mọi người đều hơi lim dim buồn ngủ.



Bên này Thời Nhiễm đắt khách, làm cho cơn phẫn nộ của Triệu Xuân Hồng như núi lửa sắp phun trào.

Bà Ngô co quắp cơ thể, trong miệng lẩm bẩm nói: “Mấy người ăn cơm kia cũng đâu phải đồ ngốc, người ta có thể phí tiền để mua món khó ăn sao?”

Bà Ngô rất hiểu rõ tay nghề của mình, món ăn rau dại này, cũng chỉ là lúc sống vất vả mới lấy ra vỗ về da bụng, tháng ngày hiện tại sống sung túc, nấu không ngon căn bản không thể có người đến cửa.

Triệu Xuân Hồng cảm thấy cơn tức của mình không bộc phát ra được, Thời Nhiễm này giỏi lắm, mình hái hết hoa hòe rồi, cô cũng không tức giận, trái lại tối nay còn nấu món mới cướp đi không ít mối làm ăn của cô ta!

Bà Ngô vẫn còn đang lải nhải: “Người ta tay nghề giỏi, trưa nào cũng có người đến cửa đặt cơm, nên mẹ nói này, Xuân Hồng con thành thật nấu lẩu Malatang của con đi, chúng ta so đo gì với người ta chứ?”

Triệu Xuân Hồng phiền nhất là cái tính không cầu tiến này của ông chồng và mẹ chồng mình, vừa muốn nói hai câu, bỗng bắt được trọng điểm.

“Mẹ nói buổi trưa Thời Nhiễm nấu cơm trưa?”