Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 50




Lucy chậc một tiếng, thầm khinh bỉ trong lòng, có thể được blogger lớn vậy đề cử, mười phần hết tám chín phần là mua quảng cáo.

Ha ha, gian hàng nhỏ thời nay dã tâm cũng lớn thật, mở gian hàng nhỏ bên phố mà còn mua quảng cáo đắt vậy.

Nhưng nói thì nói vậy, Lucy vẫn vô cùng thành thật lưu lại bài viết. 

Đã có đề cử của blogger nổi tiếng lớn như này, gian hàng này phần lớn sắp trở thành địa điểm náo nhiệt khoảng thời gian này rồi.

Cũng tốt, cô ta định dẫn Phương Diệu Diệu đi cọ chút nhiệt.



Dạo này Thời Nhiễm phát hiện một chuyện rất lạ, các khách hàng buổi tối bắt đầu kỳ lạ rồi.

Trước tiên là Lục Phát và Tiền Phương vợ anh ấy, hầu như ngày nào cũng đến giành chỗ. Hai người như thần giữ cửa mỗi ngày, vừa mở cửa ra là có thể thấy đối phương ở cạnh bàn nhỏ trước cổng ngồi đợi.

Sau đó thỉnh thoảng Lục Phát không dẫn vợ đi cùng, thì sẽ dẫn mấy người mặc tây trang phẳng phiu đến.

Người được dẫn đến mỗi lần đều phải trải qua một quá trình cố định là Kinh ngạc — Tò mò — Hơi hờn dỗi — Thật ngon, ăn xong thì mấy người này còn thích gửi danh thiếp cho cô…

Rồi dần dần, mấy người thấy ngon này sẽ dẫn những người khác đến, nếu ở hơi xa, còn sẽ đặc biệt gọi giao hàng đến.

Có lần Thời Nhiễm hỏi một câu, đối phương báo ra địa chỉ đã vượt qua tám cây số rồi.



Đông đúc như vậy một khoảng thời gian, Thời Nhiễm dọn hàng về nghỉ ban đêm cũng càng ngày càng sớm, cả Chu Mẫn và Tiểu Mễ cũng có khi đối mặt với vấn đề tan làm đúng giờ lại không ăn được.

Thời Nhiễm ngẫm nghĩ, thêm số lượng hơi không thực tế, công việc hiện tại của cô đã đủ bận rồi, mỗi ngày sáng trưa bận xong ngủ một giấc thì sắp đến bận buổi chiều. Nếu thêm số lượng bán, thật sự cô phải thức khuya dậy sớm.

Lục Phát thì thấy người đến ngày càng nhiều, dứt khoát xúi cô lên giá.

“Bát mì xào này của cô bán ở Hồng Tân Lâu, không đến một trăm tuyệt nhiên không mua được!”

Thời Nhiễm lại không nghĩ thế, giờ giá mười tám đồng đã không rẻ, tăng nữa, tăng bao nhiêu? Một bát ba mươi?

Có lẽ kiếp trước tài phú tự do, nên giờ cũng không phải nói là Thời Nhiễm không quan tâm đến tiền bạc, nhưng càng quan tâm thì tay nghề của mình có thể cho nhiều người ăn được hay không.

Thức ăn có thể gửi gắm hồi ức, giống như cô, sơn hào hải vị, mỗi một món ăn chính cô đều thấy qua rồi, nhưng nhiều lúc vẫn sẽ nhớ về bát mì ăn hồi nhỏ. Dù đã qua rất nhiều năm, nó vẫn là thứ muốn ăn nhất trong lòng cô.

Nên cô không bằng lòng tăng giá để sàng lọc khách hàng.

Tính như vậy, con đường mà Thời Nhiễm có thể chọn chỉ có một.

Thêm món!

Mỗi ngày Thời Nhiễm đều nhìn cây du già trong sân, mãi đến tiết thanh minh gần kề, cuối cùng cũng đến mùa quả du.

Thời Nhiễm lập tức tìm ông Giả mượn một cây thang, tự trèo lên hái một xốt quả du to xuống.



Quả du này qua mùa còn nhanh ăn măng xuân, thời gian có thể ăn trong năm nhiều nhất chỉ có mười ngày. Nếu chú trọng mùi vị, một tuần cũng tính nhiều rồi.

Vị của quả du ngon mềm, hơi già chút vị sẽ trở nên bình thường.

Công việc của dì Vương tương tự như tình nguyện viên bán thời gian, dạo này cũng không bận gì, cháu trai cũng đỡ lo rồi, bèn đến giúp cô một tay.

Bận rộn cho cơm trưa xong, Thời Nhiễm đi gội đầu trước, cũng không dùng máy sấy tóc, trực tiếp xõa tóc ngồi ở cổng lựa quả du với dì Vương.

Hiện tại hồi ức về cơm quả du đối với rất nhiều người đều là xuất phát từ trong tiết văn hồi tiểu học, năm ấy lúc Thời Nhiễm đi học tiết này và trứng vịt Giang Tô muối là tập trung nhất.

Giờ nghĩ lại, nói không chừng cô đã phát giác thuộc tính ăn hàng từ nhỏ rồi…

Sau khi chọn rồi rửa sạch, cần phải ngâm quả du trong nước muối, suy cho cùng thì cây du cũng ở gần đường phố, ngày thường bụi bặm cũng không ít.

Quả du ngâm sạch thì vắt nước đến khi ngừng nhỏ giọt, thế đã có thể làm cơm quả du rồi.

Trong tiết văn lúc nhỏ viết là “chín phần quả du trộn với một phần bột ngô”, hồi đó Thời Nhiễm cũng làm vậy, mùi vị thật sự có cảm giác tươi mới mộc mạc.

Nhưng xem xét khẩu vị của đa số mọi người, Thời Nhiễm vẫn chọn cách làm một nửa bột ngô và một nửa bột mì, tám phần quả du trộn với một phần bột ngô một phần bột mì, cho vào một muỗng nhỏ muối ăn, không thể xuống tay mạnh mà phải rắc lên từng lớp từng lớp, mãi đến khi trên tất cả quả du đều dính bột ngô và bột mì.

Sau đó hấp trong nồi, hấp trên lửa nóng đủ tám phút, hương thơm thanh mát độc nhất thuộc về cỏ cây của quả du tỏa ra.

Thời Nhiễm lại cho thêm hai gia vị nữa, một là dùng dầu ớt cô tự làm, nước chấm cay làm từ ngũ vị hương xì dầu tỏi băm, còn lại là một món vô cùng đơn giản, chính là tỏi giã thêm chút muối và dầu vừng.