Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 36




Nghe vậy, sự thấp thỏm trong lòng  Thời Nhiễm cũng giảm đi một nửa.

Dì Vương còn huyên thuyên: “Lúc bắt người rất quang minh chính đại, nhưng lại bị mọi người truyền tai nhau loạn hết cả lên.”

“Tiểu Nhiễm, con cứ yên tâm đi. Dì đã nói với con rồi, nhà cũ có linh, sẽ coi chừng người sống trong nhà nữa. Ngôi nhà này của con cũng được nhiều năm rồi, lúc xây cũng đâu xem phong thủy? Bây giờ cứ nói phong thủy, lừa đảo hết.”

“Nếu con không yên tâm, cứ đặt một cái bàn thờ nhỏ ở cửa phòng chính. Ngày thường con cũng chỉ nấu ăn, không cần thắp hương đâu. Chỉ cần cầu an là được rồi.”

Thời Nhiễm cảm thấy dì Vương nói cũng đúng, ngoại trừ nấu nướng, ngày thường cô cũng quan tâm đến mấy chuyện khác. Hơn nữa, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, cô cũng chưa từng làm ra chuyện gì trái lương tâm mình. Không làm chuyện gì xấu, cô không sợ con ma nào đến gõ cửa đâu.

Có lẽ giống như lời dì Vương nói, nhà cũ có chút chuyện kỳ lạ cũng không là gì.

Chỉ là hai lần mất trộm canh, cùng lắm thì giống như dì Vương nói, cô lập cái bàn thờ nhỏ cúng bái, dù sao cũng không tốn nhiều công sức.

Phải nói rằng, Thời Nhiễm có logic rất kỳ lạ, chỉ sau mấy giờ đồng hồ, cô đã vứt mấy thứ vớ vẩn này ra sau lưng.

***

Sáng sớm hôm sau, Thời Nhiễm thức dậy rồi nhanh chóng giải quyết bữa sáng ở quán ăn bên đường, sau đó cô vội vàng cưỡi chiếc xe ba bánh của mình đến chợ bán thức ăn. Hôm nay là ngày đầu tiên cô nấu đồ ăn nhanh cho bữa trưa, Thời Nhiễm đi chợ mua thức ăn, lượn đi lượn lại hai ba vòng cô mới thấy ổn.

Cô quyết định buổi trưa sẽ làm món thịt bò xào củ sen, đậu hũ chiên giòn xốt cà chua, cải thìa xào tỏi, còn canh thì có món canh rau nấu đậu hũ.

Muốn làm thịt bò xào ngó sen, trước tiên phải thái nhỏ củ sen, sau đó đem củ sen nhúng lòng đỏ trứng và mè trắng chiên lên cho giòn, trần thịt bò đến khi chín một nửa rồi cắt nhỏ rồi cho vào chảo, cho một thìa tương ớt, thêm một thìa mật ong, xào đến khi gần chín thì cho củ sen thái nhỏ đã chiên giòn vào. Xào đến khi thịt bò chín tới là có thể bắc ra khỏi bếp.



Đậu phụ chiên giòn xốt cà chua nấu bằng cách cho chiên đậu phụ nhúng lòng đỏ trứng, sau đó nấu nước xốt cà chua đặc sệt rồi cho đậu phụ vào.



Gần trưa, các gia đình chuẩn bị nấu nướng nhưng hẻm Ngân Ty đã tràn ngập mùi thơm ngào ngạt.

Cách ngõ nhà Thời Nhiễm không xa, bà Ngô đang nấu ăn thì ngửi thấy mùi thơm không biết từ đâu bay ra, bà ta chỉ cảm thấy đồ ăn hôm nay giống như nước lã, không có vị gì cả.

Bà Ngô lầm bầm: “Ăn ăn ăn, không biết kiếp trước có phải là quỷ đói đầu thai không!”

Bà ta không biết mùi thơm bay ra từ nhà ai, điều này cũng không ngăn được việc bà ta tiếp tục làu bàu mắng chửi người khác.

Bà ta còn đang nấu cơm, bên ngoài con dâu bà ta đã sốt ruột hỏi: “Mẹ ơi, cơm chín chưa mẹ?”

Trong lòng bà Ngô lập tức mắng con trai và con dâu nhưng ngoài miệng vẫn đón ý nói hùa: “Được rồi!”

Bà ta mồ hôi nhễ nhại bê từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai bát mì thịt heo rau xanh để lên bàn.

Con dâu Triệu Xuân Hồng liếc nhìn bát mì trên bàn đã không muốn ăn, người đàn ông ngồi trên sô pha không chê, bê bát mì lên ăn một cách ngon lành.

Triệu Xuân Hồng tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô ta cũng chỉ đành bê bát mì lên. Nhưng mà mùi bên ngoài thơm quá, cô ta ăn mì cũng thấy nhạt nhẽo.



Bà Ngô bê bát cơm lên, thuận miệng hỏi: “Hôm nay có bán quán không?”’

Nhắc đến chuyện này, Triệu Xuân Hồng càng thêm chán nản.

Cũng là do cô ta xui xẻo, tự nhiên dính phải một bà già không nói lý lẽ khiến mấy ngày nay quán lẩu Malatang không bán được. Cũng may hôm nay là thứ Hai, chuyện xảy ra tuần trước cũng qua mấy ngày rồi, chắc không còn ai nhớ.

“Vâng, hôm nay sẽ bán.”

Bà Ngô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, con trai và con dâu bà ta cũng không phải là người có bản lĩnh lớn, ngày thường cũng chỉ mở một gian hàng bán lẩu Malatang, nếu cái nghề này mất đi, sau này cũng không biết làm cái gì nữa.

Triệu Xuân Hồng rất buồn lòng, cô ta bỏ bát mì đi. Mấy ngày nay không ra bán quán nhưng cô ta vẫn ở ngõ nhỏ xem Thời Nhiễm kinh doanh quán mì xào ngày càng phát đạt. Thậm chí những ngày cuối tuần, rất đông người đến quán, lúc đông khách nhất còn không đủ chỗ ngồi.

Trái ngược với nhà cô ta, khỏi nói cô ta đau lòng đến cỡ nào.

Triệu Xuân Hồng không tin tay nghề của Thời Nhiễm lại tốt như vậy, cô ta nghĩ quán cô ta không mở nên qua quán Thời Nhiễm là tiện nhất.

Nghĩ đến đây, cô ta nghĩ mất công mình hoảng sợ, cô ta chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng thôi.

Triệu Xuân Hồng chọc chọc chồng cô ta đang ngồi bên cạnh: "Tối nay chúng ta ra bán sớm!”

 

Cô ta không tin, tối nay cô ta sẽ mở quán sớm hơn, còn có thể lấn áp quán mì xào bên cạnh nữa.