Thời Nhiễm vui vẻ ngây ngất đi trên con đường về nhà.
Lúc chờ đèn đỏ, bên cạnh có một cô bé khoảng bảy tám tuổi đeo cặp sách cười khanh khách chạy vụt ra, phía sau là tiếng cười đùa của bạn học cô bé.
Hiển nhiên là không được đùa giỡn bên cạnh đường lớn như vậy, Thời Nhiễm cau mày.
Cô bé vẫn không tự giác, còn đang nhảy nhót.
Đột nhiên cô bé bước hụt chân, cả người nhào về phía giữa đường lớn.
Thời Nhiễm nghe thấy rõ ràng sau lưng có tiếng người kêu lên, mà dường như cô bé cũng sợ ngây người rồi nên cả người lao ra dòng xe cộ theo quán tính.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thời Nhiễm ném đồ trong tay đi rồi bước lên trước kéo lại. Nhưng không biết đèn giao thông đã đổi màu từ khi nào, dòng xe cộ phía sau cũng đã di chuyển.
...
Đẩy cô bé đang khóc nức nở sang một bên, Thời Nhiễm nằm ngã ra giữa đường cái.
Trong lòng lại nghĩ, trách không được mọi người đều nói số trời định sẵn rồi. Trước đó cô vừa mới nhặt của hời được một tòa tứ hợp viện thì sau đó phải lên thiên đường rồi...
Nếu sớm biết may mắn như thế thì đã cho đứa cháu trai hung hăng hùng hổ gọi điện tới của vị họ hàng xa kia rồi.
Cũng không biết mình chết rồi thì tòa tứ hợp viện xúi quẩy này sẽ vào tay ai đây, là cha ruột mẹ ruột cha kế mẹ kế, dù là cho ai thì Thời Nhiễm cũng không muốn.